Thời gian để sư tử tuyết Thương Lẫm đồng ý nhận Đằng Huy Nguyệt làm chủ ngắn hơn so với Minh đế dự tính. Bởi vì có một ngày, Đằng Huy Nguyệt đút cho Thương Lẫm và Bạch Nga ăn xong đột nhiên có một ý tưởng, thế là cố hết sức bế Thương Lẫm có chiều cao không kém cậu bao nhiêu lên, lảo đảo đến chỗ ở của Thương Lộ.
Vốn dĩ Thương Lẫm không nghe lời, tuy rằng không đến nỗi vươn móng vuốt ra cào cái người mà ngày nào cũng đút cho mình ăn, nhưng vẫn phát ra tiếng kêu tràn ngập uy hiểm, giãy giụa muốn thoát ra. Thế nhưng, tới gần chỗ của Thương Lộ, đột nhiên nó yên tĩnh lại.
Sau đó rất nhanh, nó nhìn thấy mẫu thân của mình, Thương Lộ. Nó vừa mới ra đời không bao lâu đã bị tách khỏi Thương Lộ, thời gian ở cùng mẫu thân chưa được một tháng, nhưng hiển nhiên nó vẫn nhớ rõ.
Thương Lộ cũng giống vậy. Chờ khi Đằng Huy Nguyệt đặt Thương Lẫm đã nhu thuận hơn không ít so với bình thường xuống đất, Thương Lộ lập tức đến gần, chậm rãi bước thong thả vòng quanh Thương Lẫm. Thương Lẫm há miệng để lộ chiếc răng nhọn, đôi mắt màu vàng kim nhìn Thương Lộ chằm chằm, nhưng không phô bày tư thế công kích. Đột nhiên Thương Lộ nhún người nhảy lên, Thương Lẫm không phản ứng kịp nên chân bị đè xuống, quỳ rạp trên mặt đất.
Nó kêu lên những tiếng ô ô kháng nghị, tứ chi quơ quơ loạn xạ. Thương Lộ gầm lên một tiếng, nó ngoan hẳn lên, dùng chân trước ôm đầu, lén lút nhìn Thương Lộ.
Thương Lộ đến gần nó, cái mũi to hít ngửi mùi vị trên người nó, chỉ chốc lát sau, bắt đầu vươn lưỡi liếʍ nó. Thương Lẫm híp mắt lại, nhanh chóng kêu lên những tiếng như làm nũng, đâu còn có dáng vẻ oai phong lẫm liệt như bình thường ở trước mặt Đằng Huy Nguyệt?
Không biết tại sao, Đằng Huy Nguyệt cảm thấy cái cảnh này quá quen mắt. Theo bản năng, cậu nhìn sang Minh đế cũng đi cùng cậu đến Trân Thú viên.
Đúng lúc, Minh đế cũng cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt hai cữu sanh đối diện nhau, Minh đế cười xoa đầu Đằng Huy Nguyệt, nói rất hàm súc: “Xem ra Thương Lẫm đã được định làm sủng vật của A Việt.”
____ Cho nên, kỳ thật, cữu cữu, người đang ám chỉ vật giống chủ nhân sao?
Đằng Huy Nguyệt nghĩ, lại nhìn sang Thương Lộ và Thương Lẫm đang chơi cực kỳ vui vẻ. Lúc này Thương Lộ đang dùng móng vuốt lật thân thể Thương Lẫm lại, dường như Thương Lẫm thấy chơi thế này rất thú vị, cũng dựa vào lực đạo của mẫu thân, lăn qua lăn lại trên mặt đất…
Đằng Huy Nguyệt: = =
Cậu không thể nhìn Minh đế được nữa, tức giận kéo góc áo hắn: “Cữu cữu, đừng có so sánh ta với Thương Lẫm.”
Minh đế cười vô cùng thỏa thích.
Chơi đùa với nhi tử xong, Thương Lộ bước đi nhẹ nhàng về phía Minh đế, cọ cái đầu to đùng vào Minh đế một cái, cũng không trốn tránh lại cọ vào Đằng Huy Nguyệt đang ở cạnh Minh đế.
Đằng Huy Nguyệt ôm cái đầu to lớn của nó giày vò một hồi. Dưới ánh mắt mang chút cảnh cáo của Minh đế, Thương Lộ bất cam bất nguyện để mặc cho Đằng Huy Nguyệt làm bộ lông mềm mại mượt mà của nó rối tung.
Sau đó Đằng Huy Nguyệt phát hiện ra, khi cậu dẫn Thương Lẫm trở về cái l*иg sắt của nó, Thương Lẫm đã chủ động cọ vào người cậu, sau cùng cũng nhận thua.
Nguyên Trưng Ung chủ Nguyệt điện hạ là một người vô cùng am hiểu được đằng chân lân đằng đầu. Dưới sự dung túng của Minh đế, cậu đã dám bế Thương Lẫm vẫn chưa phục tùng hoàn toàn ra khỏi l*иg sắt, sau đó nhanh chóng trở thành cậu cưỡi trên lưng Thương Lẫm đi lại tự do trong Trân Thú viên.
Bạch Nga cảm nhận sâu sắc mình bị thất sủng, càng đánh nhau với Thương Lẫm hung dữ hơn. Khi Đằng Huy Nguyệt lại vào l*иg sắt một lần nữa, nó tủi thân cắn ống quần cậu, không cho cậu đi ra ngoài. Đằng Huy Nguyệt không còn cách nào khác, dứt khoát mang nó ra ngoài luôn.
Vì thế, trong Trân Thú viên, thi thoảng có thể nhìn thấy một tiểu văn tử xinh đẹp da trắng tóc đen, hiên ngang oai hùng cưỡi trên lưng một con sư tử tuyết lông trắng mắt vàng chạy thật nhanh, phía sau còn có một con hổ lông trắng mắt xanh. Một chủ nhân hai sủng vật này làm cho cả Trân Thú viên ầm ĩ gà bay chó sủa, mà người duy nhất có thể áp chế được Nguyên Trưng Ung chủ – Minh đế bệ hạ – thì chỉ khoanh tay đứng nhìn, dáng vẻ cực kỳ thích thú, không hề có một chút ý định ngăn cản.
Rồi chung quy cũng có một ngày, Nguyên Trưng Tiểu Ung chủ dẫn theo hai tiểu sủng vật hung mãnh của cậu bước ra khỏi Trân Thú viên.
Dáng dấp ngông nghênh ngang tàng dọa cho các thái giám cung nữ dọc đường sợ hãi, đều lùi dần ra phía sau. Đằng Huy Nguyệt vẫn Thương Lẫm và Bạch Nga trở về Huy Nguyệt điện của cậu.
Thương Lẫm và Bạch Nga vô cùng thông minh, nhưng dù sao vẫn còn ít tuổi, lại là lần đầu tiên ra khỏi Trân Thú viên, nhìn thấy cái gì cũng tò mò, cứ vươn móng vuốt ra cào tới cào lui.
Đằng Huy Nguyệt đi phía trước vẫn quản thúc chúng nó, đến khi về Huy Nguyệt điện, cậu để tự chúng nó chơi đùa.
Dưới sự ngầm đồng ý của Đằng Huy Nguyệt, cung nữ thái giám hầu hạ trong Huy Nguyệt điện đều tự động lui xuống, không dám tới gần.
Liễm Vũ nhận được mệnh lệnh của Minh đế, đi theo Đằng Huy Nguyệt không rời một bước, dù là Thương Lẫm hay Bạch Nga cũng có thể cảm giác được cái người hiền lạnh kiệm lời này không dễ trêu vào, tuy rằng há miệng nhe răng với hắn, nhưng không dám tùy tiện công kích.
Dựa theo tính tình của Đằng Huy Nguyệt, thật ra cậu cũng không thích Liễm Vũ vốn chẳng nói chẳng rằng suốt cả ngày, cậu thích Cẩn Ngôn hoạt bát nhanh nhẹn hơn. Chỉ là vì bọn họ đều do Minh đế phái đến, Đằng Huy Nguyệt cố gắng đối xử thật bình đẳng.
Hơn nữa, có một ít ký ức của kiếp trước, cậu biết rõ Liễm Vũ trung thành tận tâm bao nhiêu. Cho nên kiếp này cậu không hề kháng cự mà hoàn toàn tiếp nhận Liễm Vũ.
Lại nói tiếp, cho dù tính tình của nam nhân Tề gia mỗi người một khác, nhưng có một điều mà họ vô cùng giống nhau, chính là du͙© vọиɠ khống chế của bọn họ. Đối với người mình thực sự quan tâm, bọn họ đều dùng cách thức của riêng mình để bảo vệ đối phương không chút sơ sót.
Không may chính là, ở kiếp trước, Đằng Huy Nguyệt luôn sống trong chính du͙© vọиɠ khống chế này. Từ ngày sinh ra đã được Minh đế bảo vệ – Đây tuyệt đối là nguyên nhân mà cậu vẫn có thể chịu đựng được loại du͙© vọиɠ khống chế này, bởi vì đã thành thói quen. Sau khi thành hôn với Tề Minh Diệu, người bảo vệ cậu lại có thêm Tề Minh Diệu gia nhập vào. Sau này là chiến loạn, những người vẫn âm thầm bảo vệ cậu gần như đã bị tiêu diệt hết khi cậu được đưa đến chỗ Tề Minh Viêm, chỉ còn lại một mình Liễm Vũ. Đến lúc cậu ở cạnh Tề Minh Viêm rồi, Tề Minh Viêm lại sắp xếp ám vệ đắc lực nhất của hắn đến chỗ cậu…
Đương nhiên, tình cảm dành cho cậu của Minh đế và hai huynh đệ Tề Minh Diệu, Tề Minh Viêm không giống nhau, nhưng dù sao cũng là cha con, thủ đoạn đều là khác đường cùng đích.
Đằng Huy Nguyệt ngẫm nghĩ say sưa.
Một lát sau, cậu quyết định quay lại vấn đề chính. Cậu vẫy tay với Liễm Vũ: “Liễm Vũ, ngươi lại đây!”
Lúc này Huy Nguyệt điện đã bị Thương Lẫm và Bạch Nga làm cho hỗn loạn bừa bãi, Bạch Nga đến bên cạnh Đằng Huy Nguyệt trước một bước. Nó vẫn không buông tha cho việc tranh đoạt sự sủng ái của Đằng Huy Nguyệt cùng Thương Lẫm. Thương Lẫm thấy “tiểu bằng hữu” không chơi cùng mình, dường như cũng thấy chán, nằm úp sấp bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, bị Bạch Nga vươn móng vuốt đẩy ra. Thương Lẫm phản kích ngay tức khắc.
Hai tiểu đông tây lại cuộn vào nhau bên chân Đằng Huy Nguyệt.
Liễm Vũ nhìn chúng nó, đứng chắn giữa nó và Đằng Huy Nguyệt, để tránh chúng nó không cẩn thận làm Đằng Huy Nguyệt bị ngộ thương.
Sau đó hắn cung kính nhìn Nguyên Trưng Tiểu Ung chủ trước mắt, lộ ra một ánh mắt dò hỏi.
Đằng Huy Nguyệt ra dấu tay: “Gọi bọn họ đến đây. Bản cung có việc muốn giao phó.”
Liễm Vũ sửng sốt. Kỳ thật hắn cũng chẳng hiền lành như vẻ bề ngoài, chỉ là thật sự không thích nói chuyện thôi. Trước đây hắn được Minh đế phái đến bên cạnh Nguyên Trưng Ung chủ để bảo vệ cậu, còn tưởng mình sẽ bị làm khó dễ hay bắt bẻ, dù sao thì Đằng Huy Nguyệt cũng rất kiêu căng bá đạo, được Trịnh Thái hậu và Minh đế sủng ái quá mức. Nhưng nếu đó là mệnh lệnh của Minh đế, hắn chỉ còn cách tuân mệnh. Ai ngờ Đằng Huy Nguyệt đến hừ một tiếng cũng không thèm rồi tiếp nhận hắn luôn, để mặc cho hắn đi theo. Tuy rằng bình thường cũng chẳng để ý đến hắn, nhưng sự tín nhiệm như thế cực kỳ hiếm gặp đối với một đứa trẻ được sống rất lâu trong cung. Dần dần, Liễm Vũ cũng đã quen đi theo sau Đằng Huy Nguyệt, vẫn bảo vệ cậu. Tâm tư của Cẩn Ngôn cũng giống hắn.
Cẩn Ngôn đã từng nói: “Chỉ cần không phải đối tượng bị bắt nạt, sẽ không ai không thích Nguyên Trưng Tiểu Ung chủ xinh đẹp hoạt bát này.” Liễm Vũ không thể không đồng ý với câu đó.
Năm ngoái Đằng Huy Nguyệt gặp chuyện không may ở trong cung, Liễm Vũ và Cẩn Ngôn đều rất tự trách, bị Minh đế phạt nặng cũng không oán trách nửa câu. Sau cùng chỉ có Liễm Vũ được trở về bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, Cẩn Ngôn phải đi đã bất đắc dĩ nói: “Aizzz, ngay cả nói tạm biệt cũng không kịp… Liễm Vũ, nếu Nguyệt điện hạ hỏi, nói một tiếng giúp ta… Tuy rằng ta cảm thấy cậu ấy không hỏi đâu…”
Liễm Vũ không thích loại ngữ khí có vẻ rất hiểu Đằng Huy Nguyệt như thế của Cẩn Ngôn, tuy rằng so sánh với hắn, Cẩn Ngôn và Đằng Huy Nguyệt nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút.
Nhưng đối với sự biến mất của Cẩn Ngôn, quả thật Đằng Huy Nguyệt không hỏi đến, chỉ liếc nhìn Liễm Vũ một cái. Liễm Vũ có một cảm giác, Đằng Huy Nguyệt không hề thấy bất ngờ khi hắn có thể ở lại cạnh cậu. Dường như Tiểu Ung chủ này vô cùng… tin tưởng hắn.
Không phải nghi ngờ, Liễm Vũ thích suy đoán đó.
Ngay vào lúc Liễm Vũ cho rằng quan hệ chủ tớ của họ vẫn sẽ không mặn không nhạt như thế, đột nhiên Đằng Huy Nguyệt lại nói với hắn, muốn gặp “bọn họ”?
Theo trực giác, Liễm Vũ nghĩ đến những người khác đang bảo vệ Đằng Huy Nguyệt ở những nơi bí mật quanh đây. Nhưng dựa vào năng lực hiện giờ của Đằng Huy Nguyệt, cậu không thể phát hiện ra những người này!
Minh đế lo lắng Đằng Huy Nguyệt không thích quá nhiều người đi theo cậu, không thể nói cho cậu biết được.
“… Bọn họ?” Liễm Vũ quyết định hỏi dò.
“Bọn họ.” Đằng Huy Nguyệt gật đầu khẳng định. “Trừ ngươi ra, những người vẫn đang bảo vệ bản cung.”
Vào lúc này, trong đôi mắt to tròn của Đằng Huy Nguyệt vẫn bình tĩnh, một luồng uy nghi của người bề trên xuất hiện từ trong thân thể nho nhỏ của cậu, khiến Liễm Vũ hơi cứng người lại, cảm thấy không còn chỗ để trốn.
Hắn kinh ngạc nhìn Đằng Huy Nguyệt đột nhiên trở nên có chút xa lạ. Đây chính là Nguyên Trưng Ung chủ tính tình như trẻ con, luôn làm nũng với trưởng bối, bá đạo tùy hứng với người khác sao?
Liễm Vũ không thể giả ngu trước một Đằng Huy Nguyệt như vậy, nhưng hắn vẫn thử chống cự một chút: “Điện hạ, bọn họ không có mệnh lệnh của Hoàng thượng…”
“Đừng để bản cung nói lần thứ hai.” Đằng Huy Nguyệt vuốt ve chiếc roi giắt bên hông, nói rõ từng từ từng chữ: “Hoặc là xuất hiện trước mặt bản cung ngay lập tức, hoặc là vĩnh viễn không cần xuất hiện!”
Liễm Vũ im lặng, đối diện với ánh mắt cố chấp của Đằng Huy Nguyệt một lát, hắn bất đắc dĩ dùng tay ra hiệu.
Hắn không còn cách nào khác. Bọn họ được Minh đế sắp xếp đến bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, trên thực tế đã là người của Đằng Huy Nguyệt. Bọn họ nghe lệnh Minh đế, nhưng đối với mệnh lệnh của Đằng Huy Nguyệt, bọn họ cũng không thể chống lại.
Chỉ trong một chớp mắt, ngoại trừ Liễm Vũ, trước mặt Đằng Huy Nguyệt có thêm năm người đang quỳ.
Một người mặc trang phục cung nữ, một người mặc trang phục thái giám, ba người khác thì mặc quần áo đen.
“Tham kiến Nguyên Trưng Ung chủ điện hạ.” Giọng nói của bọn họ trầm thấp mà mạnh mẽ, lão luyện ngắn gọn.
Thương Lẫm và Bạch Nga hoảng sợ, vội vàng chạy đến cạnh Đằng Huy Nguyệt, gầm gừ đối với bọn họ. Đằng Huy Nguyệt vỗ đầu chúng nó, để chúng nó im lặng.
“Rất xin lỗi vì làm kinh động đến các ngươi. Nhưng bản cung có một việc, chỉ có thể giao cho các ngươi làm.” Đằng Huy Nguyệt trịnh trọng nói.
Nguyên Trưng Ung chủ khách khí như vậy khiến cho Liễm Vũ và năm ám vệ kinh hãi trong lòng, bọn họ lặng lẽ liếc nhìn nhau.
Liễm Vũ nói: “Điện hạ, mời nói.”
Đằng Huy Nguyệt nói: “Ngày mai là lễ vạn thọ, bản cung muốn các ngươi âm thầm bảo vệ Hoàng thượng. Bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải đặt Hoàng thượng lên trên hết!”