☆ Chương 108: Là cùng hay không cùng
Thấy Lantis sản khoái đáp ứng, Nam Kính hài lòng gật đầu:
"Rất tốt, tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh, có được không?"
"Vô cùng tình nguyện, nếu như anh có thể trả lời." Lantis đáp.
"Tên của anh là thực sao?"
"Đúng thế." Lantis thoải mái trả lời.
Vậy thì được rồi, trong lòng Nam Kính khẽ thở phào, rất tốt rất tốt, nếu Lantis là tên giả thì kêu cũng đủ ngượng ngùng.
"Lại thêm một câu, anh họ gì, hoặc chính xác là anh có thân phận gì?"
Câu thứ hai liền hỏi cái này?
Lantis khẽ giật giật ngón tay thon dài, một ngón khác lại gõ gõ theo nhịp trên mu bàn tay, nhìn đôi mắt đen láy của cậu mà nói: "Xin lỗi. Hy vọng câu trả lời này của anh không lưu lại ấn tượng xấu cho em."
Thất vọng chắc chắn có.
Nhưng Nam Kính thất vọng rất ít, nếu có thể nói với cậu Lantis đã sớm nói chứ không phải vô tình cố ý muốn gạt đi. Cậu đã sớm biết đáp án chỉ là vẫn ôm một hy vọng nho nhỏ.
Thất vọng qua đi, Nam Kính lại nhiều hơn là vui mừng, không biết Lantis đối với người khác như thế nào, nhưng cậu cảm giác được anh không muốn nói dối lừa gạt cậu, làm cậu sinh ra một cái ảo giác. Đây cũng coi như rất đáng quý.
Nam Kính không nhận ra khi đối diện với Lantis, cậu không tự chủ mà thiên vị.
"Đã như vậy, xem ra trên người anh thật có rất nhiều bí mật."
Nam Kính vẫn nở nụ cười, bình tĩnh nhìn Lantis: "Chắc anh cũng biết, nếu hai người nói chuyện yêu nhau mà không biết được thân phận đối phương sẽ sinh ra cảm giác không an toàn, dù có bên nhau cũng xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn."
Lantis lại không nghĩ vậy, dùng tư thế ưu nhã tựa vào lưng ghế, nhìn vẻ giảo hoạt của thiếu niên đối diện, mỉm cười đầy tự tin: "Anh tin đây sẽ không phải là trở ngại giữa chúng ta."
"Ồ?" Nam Kính nhíu mày.
"Bởi vì em không phải người bình thường, anh cũng vậy." Lantis bá đạo nói, nghe có chút tư bản lại làm người ta không thể phản bác: "Anh có một đề nghị, có muốn nghe một chút không?"
"Nói thử xem."
Ngón tay Lantis lại vô thức gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: "Hiện tại cả hai đều có cảm giác với nhau, cho nhau một cơ hội, thử một lần chậm rãi đi vào thế giới của đối phương, từng chút từng chút dung hòa sinh hoạt của nhau, lại từng bước từng bước tìm hiểu người mình yêu, cùng dắt tay nhau đi đến cuối đường. Khi vừa bắt đầu sẽ không tránh khỏi một chút va chạm, nhưng quan trọng là chúng ta đi cùng nhau, đi đến khi cả anh và em nắm rõ đối phương trong lòng bàn tay... Em cảm thấy lời đề nghị này như thế nào?"
Có lẽ không khí nơi đây quá tươi mát, nhà gỗ xanh biếc quá xinh đẹp, có lẽ âm thanh Lantis lại quá ma lực, có lẽ nam nhân mạnh mẽ mà ôn nhu trước mắt làm cậu động lòng...
"Nghe có vẻ rất hấp dẫn người ta."
Cả người đã quyết không dễ rơi vào vòng tình ái là Nam Kính cũng đột nhiên cảm thấy yêu đương rất tốt.
Lantis đã thăm dò kĩ tiểu tính tình của cậu, tuy không muốn làm người khác mất mặt nhưng lại không muốn từ bỏ ý định của mình đã kiên trì.
Nam Kính bị đề nghị của Lantis làm lung lay, không thể không nói, lúc được Lantis ôn nhu dù anh không nói một lời cũng khiến tim người khác đập mạnh.
Có một số chuyện Nam Kính đã dự đoán được, nó cũng không ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của cậu, cậu đơn giản là muốn hiểu thêm về Lantis.
Nếu Lantis đã không tiện nói...
Nam Kính đề nghị: "Không bằng như vậy, tôi hỏi anh đáp, anh chỉ cần nói đúng hay sai là được, nếu có chuyện anh không thể trả lời có thể không đáp, như vậy được không?"
"Phương pháp rất tốt!" Lantis đầy thâm ý mà nhìn Nam Kính nói.
Chỉ trừ thân phận ra anh cũng không có quá nhiều vấn đề không thể trả lời. Anh còn mong Nam Kính hiểu mình hơn chính cậu, có một số chuyện lúc này nói ra chỉ có thể mang đến tác dụng ngược, thậm chí còn gây nguy hiểm cho Nam Kính.
Bưng nước trái cây lên hút nhẹ một hơi sẵn tổ hợp một vài vấn đề.
Một lát sau Nam Kính hỏi: "Anh không phải thường dân, đúng hay sai?"
"Đúng." Lantis nói.
"Anh đến trường quân đội Sifal là có mục đích riêng, mục đích này cũng không phải vì học tập hay tiền đồ." Nam Kính nói.
Đến trường quân đội Sifal trừ việc gia tăng tố chất thân thể thì chính là muốn tiền đồ mở rộng sau khi tốt nghiệp.
Lúc quân bộ chiêu sinh sinh viên, chỉ một tấm giấy chữ vàng trường quân đội Sifal còn tốt hơn cả dùng quan hệ đi cửa sau.
Lantis như ẩn như hiện cong môi, Nam Kính thông minh nằm ngoài dự tính của anh.
"Đúng."
Nam Kính lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng Lantis hít một hơi thật sâu, hỏi: "Mục đích anh đến tinh cầu Solo, có liên quan đến tôi."
"Sai." Lantis nhìn lại, mắt không một tia sợ hãi mà thẳng thắn.
Khoảng cách một cái bàn không đáng bao nhiêu, cả hai có thể dễ dàng nhìn rõ biểu cảm của đối phương.
Thời gian lúc này như dừng lại, chỉ còn hương hoa nhàn nhạt lẫn với mùi lá xanh cùng hơi nước bốc lên vì ánh mặt trời, không khí tươi mát bao lấy cả hai.
Nam Kính khẽ xoa trán, đánh vỡ bầu không khí khó tả, mí mắt buông xuống nở ra một nụ cười.
Lantis, nếu anh đối với tôi không thành thực chân thành, chỗ trống cho quyết định của tôi cũng nhỏ hơn, cũng không đến mức như bây giờ không nỡ từ chối.
"Anh không phủ nhận lúc đầu vì một số nhiệm vụ không liên quan đến em mà đến, nhưng bây giờ nhiệm vụ đã thay đôi"
Lantis cảm thấy mình nên dẫn dắt suy nghĩ của Nam Kính một chút dù có khả năng cậu cũng không để ý đến nhiệm vụ lúc đầu là gì.
Cho dù lúc bắt đầu là vì điều tra một số việc quan trọng nhưng khi để anh gặp cậu người làm thất bại cuộc thí nghiệm cướp đoạt tình cảm của mình, tò mò đối với cậu ngày càng tăng, mọi kế hoạch dần thay đổi.
"Em là nhân tố anh không đoán được, Nam Kính." Lantis nhìn Nam Kính, ánh mắt có chút phức tạp.
Chỉ là một sự trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn để Lantis biết đến sự tồn tại của một người tên Nam Kính.
Càng điều tra càng thấy Nam Kính mà mình biết cùng Nam Kính trên tư liệu hoàn toàn khác nhau khiến anh hiếu kỳ, tò mò khiến anh càng muốn hiểu rõ.
Tại một lúc không phòng bị, trái tim vô thanh vô thức bị vây hãm.
Đây là duyên trời định sao?
Lantis rất yêu thích nhân tố không đoán được này, nếu nói đây là vận mệnh, anh cam tâm tình nguyện bị vận mệnh điều khiển.
Mà đến hiện tại, Nam Kính không phải là nhân tố duy nhất khiến anh phải lưu lại trường quân đội Sifal nhưng lại là nhân tố duy nhất khiến anh vui vẻ tiếp nhận.
Trong lòng Nam Kính lúc này rất yên bình, kỳ thực đã sớm đặt chân lên con đường nguy hiểm, xa lạ thậm chí chỉ một bước không cẩn thận có thể vạn kiếp bất phục.
Anh cũng là nhân tố tôi không đoán được, Lantis.
Nam Kính hít một hơi: "Anh có lối sống vô cùng tốt đẹp, anh có gia tộc mạnh mẽ, anh không phải người bình thường, hơn nữa trên người anh còn có một nhiệm vụ không thể để người khác biết. Anh đến trường quân đội Sifal là vì nhiệm vụ không phải vì tôi."
Đây là lời tổng kết.
Lantis không cách nào phủ nhận, cũng không định phủ nhận.
"Đúng."
"Rất tốt." Nam Kính nhìn qua rất hài lòng, cầm lên dao nĩa trên bàn: "Anh tự nhiên."
Lantis không động đũa, có thể vì đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị, có thể vì anh không đói bụng, Nam Kính không hiểu được suy nghĩ của anh, cậu cũng không muốn cố ý đi tìm hiểu. Mà lần này, Nam Kính ngồi đoan chính, động tác nhẹ nhàng tao nhã, mỗi lần gắp thức ăn đều như đã được tính toán tỉ mỉ, chỉ một ít.
Ăn không nói, ngay cả lúc nghiền ngẫm cũng không phát ra bất kì âm thanh nào, cả lúc đặt dao đĩa lên bàn cũng không một tiếng động.
Tiêu chuẩn lễ nghi bàn ăn của quý tộc.
Lantis không thể quên nó, trong lòng sinh ra vô số suy đoán.
Cùng Mục Hoài An có liên quan, nhưng thời gian bọn họ tiếp xúc vẫn chưa lâu, hoàn toàn không đủ để khiến một thiếu niên bình dân thay đổi cách thức dùng cơm, phải biết muốn người nhìn thấy được vẻ tự nhiên ưu nhã trong lễ nghi bàn ăn không phải chuyện một sớm một chiều.
Nam Kính...
Xem ra trên người em cũng có rất nhiều bí mật cần tôi đến tìm hiểu.
Lantis cười.
Nhanh như vậy đã trả thù? Vì tôi trắng trợn che dấu bí mật với em nên em cũng dùng bí mật trên người khiến tôi vò đầu bứt tai? Nam Kính đã dùng cơm xong, cười híp mắt đu đưa xích đu.
"Anh là quý tộc, chắc rất yêu thích cách dùng cơm của tôi vừa rồi?"
Lantis nhìn cậu một lát, đợi lúc cậu không hiểu gì, cầm nĩa lên trực tiếp sắn một miếng to trên bánh gato, nhét vào miệng.
Nam Kính lúng ta lúng túng nhìn Lantis đưa lưỡi liếʍ bơ dính bên mép.
☆ Chương 109: Thiết bị đầu cuối tìm đường chết
Đây rõ ràng là phá hoại vẻ đẹp, cách ăn tùy ý nhưng sao Lantis lại có thể làm ngon miệng như vậy?
Mẹ ơi, lớn lên đẹp đến vậy cũng là một loại gian lận!
Lantis nuốt miếng bánh, buông cái muỗng, vô cùng tùy ý: "Quy củ là để người ngoài nhìn, quý tộc cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, chỉ khi để ý người ngoài mới thủ lễ không bỏ. Với tôi mà nói, trừ những trường hợp tất yếu, tùy ý một chút thích hợp với tôi hơn."
Nam Kính không kiềm được mà tự nghĩ 'Lantis học xấu'.
"Còn phần em."
Lantis cầm một đóa tường vi đỏ lên, cách bàn đưa về phía Nam Kính, cậu theo bản năng nhận lấy. Hương thơm nhàn nhạt.
"Tôi hy vọng trước mặt tôi em càng là chính mình, giống như ăn cơm chú trọng vui vẻ, cảm giác vui sướиɠ khi ăn được một món ngon, ngược lại phải trói buộc vào một khuôn phép sẽ làm bữa ăn không nguyên vị."
Cách thức biểu đạt ngôn ngữ của Lantis không hề thấp, tùy tiện một việc bình thường có thể bị anh nói đến rất có lý.
"Cho nên nói, em cứ theo ý mình."
Ngón tay Nam Kính nhéo nhéo thân tường vi, xoay xoay cành lá xanh biết, cánh hoa mềm mại trùng trùng điệp điệp vẫn đang lấp lánh sương sớm. Đóa hoa thật mỹ lệ.
Thật là... Làm người ta muốn buông mà không được.
Có muốn thử thêm một lần không?
Còn có thể toàn tâm tin tưởng một người không?
Trong lòng Nam Kính đã có đáp án.
Ngay khi lời đáp đã đến miệng, thiết bị đầu cuối của Lantis lại van lên một khúc hòa âm.
Nam Kính đem lời định nói nuốt vào, ý bảo Lantis xem nó trước.
Lantis nhìn người liên hệ có chút đau đầu, nói với cậu một tiếng rồi ấn mở, trong lòng thầm mắng tốt nhất là chuyện đủ quan trọng nếu không trách nhiệm tự gánh lấy không giải thích!
Quấy rầy người khác yêu thương có bao nhiêu đáng trách! Còn chọn ngay thời điểm nhạy cảm này!
"Nhiệm vụ hoàn thành?" Đối phương hỏi.
"Hoàn thành." Lantis đáp lại.
"Người đâu?"
"Giao cho người quân bộ."
"Ngục giam đế quốc hôm nay vẫn chưa nhận được tù nhân."
Lantis bất động thanh sắc nhìn mấy chữ trên màn hình.
"Hai mươi phút trước, tội phạm bị cứu đi, mất tích ở 'thiên đường kẻ phạm tội', nghi ngờ tin tức bị lộ, xuất hiện nội gián." Tin nhắn từ một người khác.
Thần sắc Lantis lạnh lùng, đôi mắt tỏ ra hàn khí.
"Danh sách áp giải, tọa độ, người có thể tiếp xúc với tội phạm tra xét hết." Lantis chỉ thị.
Bên kia trả lời: "Tuân lệnh, vậy nhiệm vụ lần này có thay đổi cấp bậc một chút không?"
"Sửa thành SS, giám sát kĩ những nhân vật trọng yếu ở 'thiên đường kẻ phạm tội', canh phòng nghiêm ngặt ở các trạm huyền phù và danh sách hành khách xuất nhập, cố gắng không gây xung đột với dân địa phương."
Một khi rơi vào trạng thái làm việc, Lantis rất dễ xem nhẹ mọi thứ xung quanh, thậm chí quên mất việc mình đang hẹn hò cùng Nam Kính.
Nam Kính cũng không sốt ruột, thìa nhỏ nhẹ khuấy tách cafe, lại chống cằm quan sát Lantis, trong lòng lại có một cảm giác rất thích ý, biểu tình Lantis rất nghiêm túc, làm cậu có chút lo lắng, cậu chưa thấy qua vẻ mặt này của anh.
Nam Kính nhìn cafe bị khuấy thành hình xoắn ốc nghĩ có nên đi quan tâm đối phương một chút không, lại vì không biết anh khi tập trung bị người khác quấy rầy có làm ra phản ứng không tốt như nổi giận gì đó không.
Chỉ thấy rút bàn phím giả lập ra, ngón tay linh hoạt soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Nam Kính vừa chớp mắt, vẻ mặt Lantis từ nghiêm túc được thay bằng nhu hòa.
Anh nhìn thấy vẻ mặt dò hỏi trong dự đoán của cậu.
"Anh có một ít việc."
Lantis tận lực đem ngữ khí trở nên nhẹ nhàng, nhưng anh biết giải thích như vậy là rất không đủ.
Cũng không phải dấu diếm, nếu thật sự muốn cùng Nam Kính, chuyện như vậy sẽ rất nhiều.
Chỉ là... có chút việc không thể nói trắng ra.
"Trách nhiệm làm anh không thể ăn một bữa cơm an ổn."
Lantis nhẹ nhàng xoa xoa ly thủy tinh, đạm đạm nói: "Không thể tắt thiết bị đầu cuối khi hẹn hò, thậm chí tùy lúc còn biến mất không tin tức, cả người nhà cùng bạn bè đều không biết, không biết đã đi đâu cũng không biết có trở về không?"
Sắc mặt Nam Kính có chút trắng bệch, tay nắm thìa nhỏ không khỏi tăng lực.
Lời nói của Lantis - có lẽ anh vô tâm, có lẽ anh không biết những lời này cậu không phải chỉ mới nghe.
Ở đời trước, sau khi Nam Kính cùng Mục Hoài An kết hôn, anh ta rất nhanh liền nói với cậu: "Thiết bị truyền tin của tôi lúc nào cũng phải mở, công việc tôi không cách nào ở nhà cùng em, thậm chí có khả nằng phải đi đâu đó, làm gì cũng không biết, em là phu nhân của tôi, nên vô điều kiện chấp nhận."
Mục Hoài An không phải chỉ nói một lần.
Mẹ nó, làm sao mà nam nhân mình gặp đều vội hơn cả hoàng đế thế này?
Chẳng qua thời điểm Lantis và Mục Hoài An nói chuyện này không giống nhau, ngữ khí cũng khác.
Một là lúc giữa đêm Nam Kính đang ngủ thì bị đánh thức rồi nghe một câu ra lệnh.
Còn lại là vào giữa bữa trưa ấm áp, trong gỗ với đầy điểm tâm ngọt và hương hoa mà nghe được.
Một sau khi cưới mới thay đổi sắc mặt.
Một lúc còn chưa xác định quan hệ lời nói nhẹ nhàng bẩm báo.
Dù là vậy nhưng nghe lại lời của nhiều năm trước, vẫn khiến cậu không thu được cảm xúc.
Lantis phát hiện cậu có biến hóa.
Anh đã suy đoán rất nhiều phản ứng của Nam Kính nhưng chưa từng nghĩ sẽ thế này, mặt cậu biến trắng mắt người có thể nhìn được.
Lantis dừng câu chuyện, anh có chút lo lắng. Đồng hồ cổ trên tường từng giây từng giây trôi qua.
Trầm mặc một lúc lâu, Nam Kính không muốn cùng Lantis chơi trò ái muội.
"Tôi đối với anh có hảo cảm, tôi thừa nhận, tin chắc với chỉ số thông minh của anh có thể nhìn ra."
Đơn giản nói ra tất cả.
Nam Kính như đang lầu bầu, đôi mắt thăm thẳm không tiêu cự nhìn về một hướng không có Lantis. Khoảng không trống trải từ từ lấy lại tiêu cự di chuyển về mặt Lantis.
Lúc này đã không chút mờ mịt chỉ còn lại đôi đồng tử thăm thẳm khiến người không thấu.
"Anh mạnh mẽ, tao nhã, tự tin lại có vẻ ngoài cùng bối cảnh khiến người ta ghen tị, tôi tin không chỉ tôi, người anh muốn theo đuổi dù là ai cũng sẽ không quá khó khăn."
Nam Kính nói đến đây lại trăm nghìn bình tĩnh, thậm chí cả một cái cười một cái nhíu mày cũng không có. Thế nhưng bàn tay nơi không ai thấy đang siếc chặt nhau.
Nam Kính dùng mấy giây hít thở lấy lại tâm trạng bình tĩnh bình thường, nhẹ giọng nói: "Cho nên, anh biết, tôi sớm muộn gì cũng là cá trong lưới."
Cậu không dám nhìn anh vì giờ phút này cậu không cách nào giữ được ánh mắt bình thường. Trán Lantis khẽ nhíu lại, con ngươi mang đậm cảm xúc chính anh không hiểu được.
Nhưng lời cần nói cũng đã nói... lãng phí thời gian che giấu cái gì?
Lantis không gay gắt đánh gãy lời cậu, anh muốn lắng nghe, dù bị Nam Kính từ chối nhưng anh cũng dành cho cậu tôn trọng cơ bản nhất, ít nhất để đối phương nói hết lời muốn nói.
Đôi tay siếc chặt dưới bàn của Nam Kính chậm rãi buông ra, hít sâu một hơi ngã người tựa vào lưng ghế, cả người nhẹ nhàng đu đưa ghế đu.
Nam Kính lần nữa cầm lên đóa tường vi anh đưa, đặt lên cánh mũi khẽ ngửi, mùi hương ưu nhã đậm đà lan tỏa cả người.
Nên từ chối thế nào bây giờ?
Làm sao cũng không từ chối được.
Nam Kính cuối cùng nở một nụ cười thật đẹp, ngồi thẳng người nhìn Lantis: "Tôi đã nghĩ hơn một trăm lý do để từ chối, rồi lại có một trăm cái cớ để lật đổ nó."
Ví như, hai người thật không quá quen thuộc nhau.
Không liên quan, từ từ quen thuộc, thời gian không phải là vấn đề.
Lại như, tôi không biết mình có thật sự thích anh không.
Đây là lừa mình dối người.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, thời gian như trở nên rất chậm, thế giới thực an tĩnh.