☆ Chương 84: Giao tình khoai tây
Vừa uống hai ngụm dịch dinh dưỡng Nam Kính liền lăng lăng nhìn cậu ta.
Cậu có biết một củ khoai tây giá bao nhiêu tiền hay không, cậu liền thuận tay cho tôi một bao như vậy sao tôi nhận nổi a.
Nam Kính nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu dĩ nhiên là bắt đầu nhớ lại các bước chế biến khoai tây —— khoai tây xào dấm, sợi khoai tây chua cay...
Trong miệng cắn miếng khoai tây sau đó liền bắt đầu cau mày một mặt khổ sở, Vân Cảnh Hàm cười hai tiếng, đem vỏ khoai tây phun ra ngoài, bỗng thấy ánh mắt Nam Kính đánh thẳng tới.
Đứa nhỏ này thật lãng phí!
"Nhà tôi có đầu bếp chuyên dụng làm cơm, khoai tây ông ta làm không giống như vậy, cũng là bỏ lên xào nhưng sao này lại khó ăn như vậy? Chẳng lẽ quên bỏ đồ gia vị?" Vân Cảnh Hàm cực kì buồn bực.
Nam Kính vừa nghe liền biết đầu bếp Vân gia là dùng nước nóng luộc khoai tây, chứ không phải xào hoặc là nướng.
Rau dưa là từ địa cầu cổ, nó chỉ là một bộ phận nhỏ của đế quốc Ngân Hà thôi, đối với dịch dinh dưỡng đã xuất hiện rất lâu từ xã hội nguyên thủy của đế quốc mà nói, đồ ăn địa cầu cổ chỉ có thể coi là loại thực phẩm mới, cho tới bây giờ cũng chưa phổ biến.
Bởi vậy sau hàng trăm năm, các cư dân của địa cầu cổ gia nhập đế quốc ngân hà, bọn họ cũng từ từ dung nhập vào người dân đế quốc, vấn đề thức ăn đều bị dịch dinh dưỡng thay thế, rất ít người vùi đầu vào trồng trọt rau dưa, cũng vì thế chúng trở nên rất đắt.
Cho đến hiện tại, rau dưa giảm xuống nhiều, phương pháp chế biến gần như biến mất, người biết làm thì lại càng ít hơn.
Lúc chế biến thịt các đầu bếp cũng chỉ biết dùng nhiệt đưa nó đến nhiệt độ cao để làm chín, còn rau dưa thì người có thể ăn đã rất ít, nên người lấy chúng xào lên lại càng ít hơn.
Cũng chỉ có đầu bếp nổi danh mới dám lấy rau dưa đắt giá như vậy ra làm thí nghiệm.
Nam Kính vốn là có kinh nghiệm làm cơm, sau khi vào Mục gia vì muốn để Mục Hoài An cao hứng, cậu lại từ bên trong tàng thư các của Mục gia tìm kiếm thực đơn được ghi bằng văn tự cổ đại, vui nhất là ngay lần thử nghiệm đầu tiên cậu đã tìm được phương pháp xào rau. Mấy năm qua, bất kể là cách chế biến hay điều chỉnh độ lửa đều đã có thể nói là đứng đầu.
Nghĩ đến Mục Hoài An trước sau vẫn không có ý định cùng mình ly hôn, nhất định một phần là do cơm mình nấu ăn ngon.
Khẩu vị Nam Kính cũng coi như khó chịu, Mục gia còn chưa đến mức hà khắc cậu cả trong ăn uống, sau khi cậu sống lại ngày nào cũng uống dịch dinh dưỡng giá rẻ, miệng đã sớm không còn khẩu vị gì.
Lúc này cũng không cùng Vân Cảnh Hàm khách khí.
Cậu từ trong túi giữ tươi lấy ra một củ khoai tây tròn vo, hỏi: "Cậu có gia vị không?"
"Có." Vân Cảnh Hàm nói bắt đầu lục lọi rương đồ ăn.
Vị xoài, vị cà ri gà, vị bò lúc lắc, vị tư song... Quả ớt, si rô ngọt, muối...
Một loạt chai chai lọ lọ đặt trước mắt Nam Kính, làm Nam Kính tàn nhẫn hiểu được trẻ con quý tộc là nhân vật nghịch thiên ra sao.
"Còn có cái này."
Vân Cảnh Hàm đem một chiếc lọ đựng chất lỏng màu xanh biếc lấy ra, mở nắp ngửi một cái.
"Đây là dầu dùng để xào rau." Nam Kính kiến thức rộng rãi, hiểu biết so với Vân tiểu thiếu gia tất nhiên nhiều hơn.
Xem ra chất lượng thức ăn của Vân gia tương đối khá, đầu bếp cũng là đại trù không kém, bằng không dễ gì sẽ xào rau.
"Như vậy cũng tốt."
Nam Kính cười đem dầu lấy đi, thuận tiện cầm theo bao muối thêm một bình dấm chua cùng mấy viên ớt Chỉ Thiên đỏ au, khi Vân Cảnh Hàm còn đang dại ra, nhanh nhẹn cầm mọi thứ xuống bếp dưới lầu, đem khoai tây rửa sạch gọt vỏ, cắt thành sợi nhỏ, sau đó bật bếp điện từ lên rồi cho dầu xào rau vào chảo.
Vân Cảnh Hàm như điên chạy theo phía sau hỏi từ đông sang tây, Nam Kính không ngại phiền phức trả lời tất cả.
Một đĩa khoai tây sợi chua cay hoàn mỹ ra lò, Vân Cảnh Hàm đầu tiên là đứng dậy nằm úp sấp lên bàn ngửi một cái, cánh mũi hơi giật giật, nhìn qua như một chú cún con đáng yêu, làm Nam Kính không nhịn được cười.
"Nếm thử xem." Nam Kính cười nói.
Không cần cậu nói, Vân Cảnh Hàm đã ngửi được hương vị khác biệt với tất cả mọi người làm trước đây, lập tức cầm đũa lên gắp một gắp nhét vào trong miệng, Nam Kính làm bếp trưởng, đối với việc tự mình thưởng thức món ăn thì được người khác nhiệt tình ăn món ăn của mình lại càng vui vẻ hơn.
Cậu dùng ánh mắt mong chờ chăm chú nhìn Vân Cảnh Hàm nhai nuốt sợi khoai tây.
Vân Cảnh Hàm ngẩng đầu nhìn Nam Kính lại liếc mắt một cái, lúc Nam Kính vừa định hỏi, liền khoát tay áo một cái, đem cả đĩa khoai tây đặt ở giữa bàn kéo đến trước mặt, nhanh chóng nhét vào miệng.
Nam Kính: "..."
Nói là cùng ăn đâu?
Cả đĩa khoai tây đều tiến vào bụng Vân Cảnh Hàm.
Nam Kính nhìn mâm không lệ rơi đầy mặt.
Tốt xấu gì cậu cũng nên cho tôi nếm thử hai miếng a, tiểu tử thúi không chừa lại một chút nào, không biết bận tâm đến người khác.
Bất quá, khi Nam Kính nhìn thấy Vân Cảnh Hàm giơ cái đĩa lên, chuẩn bị đem lên miệng liếʍ lại một lần, thì dở khóc dở cười mà ngăn cản.
"Anh cậu mà biết là cậu chỉ rời nhà hai ngày cuối tuần, mà lại thất bát đến nổi liếʍ cả cái đĩa thế này thì sẽ đau lòng chết mất."
Vân Cảnh Hàm trơ mắt nhìn Nam Kính đem đĩa cướp đi, ném vào trong máy rửa bát, lại liếʍ môi một cái có hơi mất mát. Sau khi ăn uống no đủ Vân Cảnh Hàm mới nghĩ tới bếp trưởng Nam Kính còn chưa ăn gì, nhất thời ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng rất là đáng yêu.
Vân Cảnh Hàm mặc dù là tiểu thiếu gia, như được dạy dỗ rất tốt, dù bình thường có chút kiêu căng, hơi tự đề cao mình, nhưng không phải người không hiểu đạo lý càng không phải kiểu thiếu niên không hiểu chuyện.
Lén lúc nhìn Nam Kính thấy cậu không có biểu tình gì, lại không quen nói xin lỗi với người khác Vân Cảnh Hàm có chút xấu hổ: "Cái kia, là tôi không đúng, tôi không nên ăn hết đồ ăn một mình."
Nam Kính ngược lại không để ý, thậm chí tâm tình còn rất tốt —— là một đầu bếp, điều vui vẻ nhất không phải là được người khác khen ngợi trù nghệ của mình sao, huống chi Vân Cảnh Hàm còn dùng hành động trực tiếp đầy thuyết phục nhất cho cậu một lời khen không nói nên lời.
"Trước đó tôi đã ăn dịch dinh dưỡng, nên không đói bụng, cậu thích ăn là tốt rồi." Nam Kính tốt tính cười híp mắt nói.
Vân Cảnh Hàm nhất thời yên tâm, vồ tới la hét: "So với bếp trưởng trong nhà tôi, đồ ăn cậu làm còn ngon hơn, Kính Kính tôi yêu cậu chết mất, tôi muốn lấy cậu về nhà, làm đồ ăn cho tôi cả đời nha nha nha."
Làm cơm cái gì nói hay thật, lấy về nhà cái gì... Thực là tiểu hài tử a.
"Đây là món đơn giản nhất của cách làm món ăn hằng ngày, không khó khăn gì, nguyên liệu nấu ăn cùng đồ gia vị mới là vấn đề lớn." Nam Kính một người ham học hỏi nói.
Xác thực, chỉ cần khống chế tốt độ lửa cùng gia vị, thì cho dù đao pháp có kém cỏi đi nữa mùi vị cũng không thay đổi, bất quá con người hiện tại rất ít có thể ăn được rau dưa, nên cũng ngày càng quý giá.
Nam Kính bộc lộ chút trù nghệ nho nhỏ, cũng đã triệt để chinh phục Vân Cảnh Hàm, Vân Cảnh Hàm hiện tại đối xử với Nam Kính như với động vật quý hiếm, chỉ lo không cẩn thận liền làm bảo bối bị đυ.ng mẻ, không thể làm cơm.
Nam Kính khóc không ra nước mắt, tiện tay đem thiếu gia dính trên người cậu kéo ra cửa.
Này thật là hùng hài tử.
☆ Chương 85: Như trước phong lưu
Vừa ra khỏi cửa ký túc xá, Vân Cảnh Hàm ở phía trước nhún nhảy một cái, vui vẻ như thỏ hoang được thả, Nam Kính liên tục cảm khái người trẻ tuổi thật là có sức sống ——mặc dù cậu cũng chỉ mới mười tám tuổi. Nhưng Nam Kính lại cho là, nếu cậu đã trải qua hai đời, thì nên có khí chất của "Lão nhân gia".
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ miên man của bản thân cậu thôi.
Dù Nam Kính sống thêm mười năm, chẳng qua cũng chỉ là lớn hơn thiếu niên hai mươi một chút. Từng trải cái gì, còn khiếm khuyết nhiều hơn người ta, ngay cả kinh nghiệm giao du bạn bè cũng thua người cùng lứa một đoạn dài.
Trường quân đội Sifal vắng lặng mấy ngày, lúc này đã vô cùng náo nhiệt, các học trưởng học tỷ hôm nay đều chen chúc mà đến, lập tức mang đến thanh xuân tràn trề tiếng cười cười nói nói.
Rất nhiều người trực tiếp mặc đồng phục học viện đến, bọn Nam Kính mới đến không có đồng phục nên tạo thành sự đối lập rõ ràng, vừa nhìn có thể phân biệt ra.
Trường học cũng không quy định học sinh nhất định phải mặc đồng phục, nhưng đã là học sinh trường quân đội Sifal, thì không ai sẽ ngây ngốc tới nổi không thích đồng phục học viện thiết kế riêng mà lại đi thay bằng thường phục.
Phải biết rằng, đồng phục học viện được xem là hàng đầu, thiết kế vô cùng nghệ thuật, ở trên còn gắn huy hiệu cùng huy chương, đây vốn là đặc trưng cho thân phận địa vị—— cũng là thứ gây chú ý cho các muội tử hay mỹ thiếu nam tốt nhất a, mức độ hấp dẫn coi như không phải trăm phần trăm nhưng chí ít cũng 7- 8 phần mười.
Hôm nay có rất nhiều tân sinh ra đón, ngoại trừ sự hiếu kì đối với học trưởng học tỷ, thì có vài người đến để làm quen tiền bối, tham gia trò vui, nếu không thì đơn giản là muốn để lại chút ấn tượng cho các học trường học tỷ, biết đâu có thể làm quen được một hai người có thói quen thích chăm sóc.
Mà bọn học sinh lớp lớn, có nhiều người cũng rất tò mò về những gương mặt mới, nhìn thấy nhóm tiểu học đệ tiểu học muội đến gần cũng rất ân cần, còn có vài người không từ chối mà cho bọn họ phương thức liên hệ, thậm chí người có chút tiểu tâm tư còn mang theo tân sinh đi làm quen trường học.
Nói chung, bên trong Sifal, vào ngày báo danh của sinh viên những năm cuối sẽ diễn ra một truyền thống không được ghi chép "thấy sang bắt quàng làm họ", tất cả mọi người đều biết rõ, tập mãi thành quen đồng thời cam tâm tình nguyện đem cái truyền thống tốt đẹp này tiếp tục kéo dài.
Nam Kính không phải người sẽ chủ động cùng người khác "thấy sang bắt quàng làm họ", huống chi bây giờ còn mang theo Vân Cảnh Hàm, càng sẽ không chủ động đến gần các học trưởng.
Thế nhưng một đường từ kí túc xá tới cổng trường học lại có rất nhiều học trưởng mặc đồng phục thấy Nam Kính, lại không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần.
Không thể không nói, Nam Kính có một gương mặt khiến người kinh diễm, không phải chấn động khiến người ta bị áp bách như Lantis, mà là loại thanh nhã trí lệ, khiến người vừa nhìn liền sinh ra hảo cảm, trong lòng ôn nhu.
Đối với Lantis, người khác đứng trước mặt anh thì cảm thấy muốn nhìn lại không dám nhìn, thậm chí cái khí thế ép người của anh làm người ta còn phải nhường đường, mà khi nhìn Nam Kính, lại hoàn toàn không có áp lực này.
Bị quấy rầy tới lần thứ năm, mỉm cười trên mặt Nam Kính đã không có cách nào bảo trì.
Làm cái gì vậy! Vốn muốn mỉm cười với học trưởng học tỷ lưu lại ấn tượng tốt. Nhưng giờ không lẽ cậu phải bày ra một mặt khổ sở hay hung thần ác xác cho người khác không đến gần?
Ai bảo tiền bối trong trường quân sự Sifal đều cao quý lãnh diễm đâu? Làm sao một người lại một người đều không thận trọng như thế!
Vân Cảnh Hàm ở một bên cười không ngậm mồm vào được, kẻ xem trò này bị Nam Kính cưỡng ép lôi đi, lúc này cậu ta yên tâm thoải mái mà nhìn Nam Kính luống cuống tay chân cự tuyệt lời mời của một vị học trưởng.
Cậu mới sẽ không thừa nhận là mình cố ý!
Vân Cảnh Hàm sờ sờ cằm, ánh mắt lóe lên tính kế tinh quang —— xem ra ánh mắt của mình cũng không tệ lắm, Nam Kính tương lai nhất định sẽ rất đáng giá. Hay tiên hạ thủ vi cường làm cho hắn cùng anh trai đến với nhau? Như vậy về sau có thể mỗi ngày nấu cơm cho mình.
A ha ha ha.
Nam Kính cố nén kích động muốn đánh người, đem tên Vân Cảnh Hàm đang đứng coi trò vui ra dạy dỗ, đè khớp xương nghe rôm rốp.
"Vân... Cảnh... Hàm..." Nam Kính nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đứng đó mà chế giễu, về sau cũng tự mình nấu cơm ăn đi."
"Không được a!" Vân Cảnh Hàm sắc mặt thất kinh, vội nhìn mặt Nam Kính đang tối tăm, ôm lấy cánh tay cậu, giữa nơi công cộng mở ra chế độ làm nũng: " Kính Kính tốt, tiểu bảo bối, cậu phải biết tôi thích cậu nhất, sao có thể chê cười cậu chứ?"
"Nhưng tôi hoàn toàn không nhìn ra là cậu thích tôi." Nam Kính nhìn không được biểu lộ xem thường cùng bất mãn.
"Tôi đương nhiên thích cậu nhất." Vân Cảnh Hàm mặt đầy nghiêm túc nói.
"Quỷ mới tin." Nam Kính cười nhạo.
"Gạt cậu làm cún con."
Vân Cảnh Hàm không lớn không nhỏ mặc người khác nhìn, trực tiếp ôm cổ Nam Kính ghé vào hôn lên má cậu một cái thật vang.
Đừng nói là mọi người xung quanh, ngay cả Nam Kính cũng bị Vân Cảnh Hàm dọa sợ.
Tên điên này, cậu còn dám ở trước mặt mọi người hôn tôi?
Tuy rằng bây giờ nam nam hay nữ nữ đều có thể kết hôn hợp pháp, căn bản không ai quản, nhưng làm trò trước mặt nhiều học trưởng như vậy, cậu không sợ xấu mặt thì cũng thu liễm cho tôi một chút.
"Đã có chủ rồi. Haizzz!"
Này, anh tiếc nuối như vậy là có ý gì?
"Hai tiểu thụ thì có thể làm gì chứ?"
Này, thằng kia, ông đây là đáng yêu công có biết không, trở lại đây chúng ta nói rõ ràng!
Nội tâm Nam Kính rít gào, nhưng trên mặt vẫn bảo trì mỉm cười.
Nghĩ đại gia đây tạo hình tượng mỹ nam yên tĩnh dễ lắm hả?
Trong một đám người chế giễu, lại có những suy nghĩ khác thường.
"Sức sống bắn ra bốn phía nha, rất mãnh liệt."
Từ chỗ vây xem, truyền đến một tiếng cười.
Thanh âm vừa tới, tất cả học viên vội kêu một tiếng, rồi nhường ra một con đường.
Nam Kính vừa ngẩn đầu liền nhìn thấy ba nam tử mặc đồng phục học viện, một người là thanh niên tuấn mỹ có đôi mắt đào hoa, lúc thấy thì khẽ nhướng lông mày huýt sáo một cái. Một người là nam sinh văn nhược, mang kính đen bản to, mái tóc dài che cả cái trán, không nhìn rõ diện mạo.
Người dẫn đầu là một thanh niên thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc tràn đầy khí chất văn nhã....
Khoan, sao hơi quen mắt.
"Anh!"
Vân Cảnh Hàm kinh hỉ kêu lên, lập tức ném Nam Kính vội bay tới Vân Thiên Dật, tiểu hài tử không sai được.
Mà người được gọi "anh" kia đúng là Vân Thiên Dật không sai được, mặt mày ôn nhu, ý cười trong mắt, như có như không đảo qua người Nam Kính.
Anh vươn tay tiếp được Vân Cảnh Hàm đang phi vào lòng mình, xoa đầu cậu nói: "Tiểu bướng bỉnh, lại nghịch ngợm."
"Mới không có, em rất nghe lời." Vân Cảnh Hàm thè lưỡi.
Giọng Nam Kính có chút cứng lại, cái liếc mắt vừa rồi là đe dọa đó! Là đe dọa không sai được!
Đừng nhìn anh ta vẻ ngoài ôn nhu, thật ra là một tên đệ khống đó, tận mắt nhìn thấy em trai cùng người lạ thân thân, còn có cho tôi sống nữa không?
Quả muốn tìm một cái lỗ a, dự định là cho Vân Thiên Dật một ấn tượng tốt đẹp nhưng giờ chắc khỏi rồi. Nam Kính lòng đầy ảo não, nhóm người vây xem lại bắt đầu đến chào hỏi.
"A, là Vân học trưởng đó, Vân học trưởng vẫn luôn dễ chịu như vậy."
"Ellens vẫn phong lưu như thế a, xem ra cậu ta nhìn trúng tân sinh này rồi."
"Tôi đoán, lại một tiểu đệ đáng thương rơi vào lưới tình của học trưởng Ellens rồi, thật hâm mộ."
"Hài tử đáng yêu kia là em trai của Vân học trưởng sao?"
Hiệu ứng người nổi tiếng, Nam Kính cực kì bất đắc dĩ, người xung quanh tụ họp ngày càng nhiều, so với lúc đầu chỉ có cậu cùng Vân Cảnh Hàm, nhóm học trưởng còn thu liễm một chút, hiện tại chính là quang minh chính đại vây xem.
Xem ra địa vị của Vân Thiên Dật ở trong trường rất cao.
Làm sao bây giờ, tôi có thể chạy trước không?
Trong lúc Nam Kính suy nghĩ giờ chuồn đi có không lễ phép hay không, thì Ellens mặc đồng phục học viện màu đỏ sậm đã đến trước mặt cậu. Cúi đầu nhìn Nam Kính đang không hiểu chuyện gì lộ ra nụ cười mê người, tay phải khẽ búng một cái trước mắt Nam Kính.
Trên tay đang trống không bỗng xuất hiện một đóa hoa hồng ướŧ áŧ xinh đẹp, phía trên còn đọng cả sương sớm. Chung quanh khẽ ồ lên, mọi người đều nhìn tới ngây người.
Ellens đương nhiên cũng là người nổi tiếng trong trường, người hiểu rõ về anh không ít, cũng hiểu ý nghĩa của hoa hồng trên tay anh là gì.
"Gì chứ, năm nay Ellens tặng hoa hồng sớm như vậy, tên này thật quá đáng!"
"Đúng vậy, hỗn đản."
"Thật quá đáng, không biết đám fan não tàn nghĩ thế nào đây."
Một học trưởng vừa nãy bị Nam Kính từ chối oán giận nói.
"Có bản lĩnh thì cùng người ta quyết đấu?" Người bên cạnh xúi dại.
"Thôi bớt đi, trình độ của cậu như vậy là muốn đi tìm ngược sao?" Người khác phủ nhận trắng trợn.
"...... Không nghĩ nữa."
Học trưởng oán giận vừa nãy có chút héo.