Grambli Evans!
Lão cha ngàn năm chuyên hãm hại nhi tử của cậu!
Grambli mặc một bộ trường bào đen, chỉ mỗi phần cổ áo cùng tay áo có hoa văn màu bạc, như hoà vào mái tóc suôn dài như thác nước của hắn. Đôi con ngươi không còn màu bạc nhợt nhạt mà là màu đỏ nồng đậm, đầy lệ khí.
Tác Phi trợn mắt nhìn hắn. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Grambli đã sớm vỡ nát.
Cái tên tra phụ thân này, đem nhi tử hãm hại tới chạy trối chết, đem thê tử hãm hại đến sống chết không rõ, vậy mà còn có thể nhàn nhã du đãng khắp nơi.
Phạm tội ác tày trời như thế mà hắn có thể sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tinh Linh tộc đều chết sạch rồi sao? Manzi Yagudin, mấy chiến sĩ Tinh Linh cực mạnh bọn ngươi có ích gì!
Tác Phi tức giận muốn điên, chỉ cần nghĩ tới Veeshan, nghĩ tới ánh mắt nàng nhìn cậu vào giây phút cuối cùng, tâm liền ẩn ẩn đau. Gặp được tên đầu sỏ gây tội này, cậu càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, lý trí đều không còn, chưa gì đã muốn xông lên hung hăng chém hắn một phát.
Samuel cầm tay cậu, nhiệt độ cơ thể ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến khiến Tác Phi chậm rãi tỉnh táo lại.
Grambli cũng nhìn thấy Tác Phi. Hắn nhìn thoáng qua phía cậu, sau đó nhẹ nhàng câu khoé miệng, con ngươi lạnh băng lộ vẻ trào phúng.
Tác Phi nháy mắt muốn xù lông. Đm, không đi xử cái tên tra phụ thân này, cậu trong lòng khó chịu quá a. Nhưng trước mắt thật sự không thể xúc động.
Grambli không đi một mình. Hắn ở phía trước, đồng hành đằng sau còn một người khác. Đó là một nam tử tóc đen, gương mặt lạ lẫm, nhưng gã lại gắt gao nhìn Tác Phi chằm chằm, đôi mắt nhỏ dài không hề có hảo ý.
Tác Phi nhìn về phía gã, bỗng nhiên nhận ra đây chính là hắc y nhân ngày đó tập kích Tinh Linh tộc, giúp đỡ Grambli gϊếŧ hại Tinh Linh, mà còn nói một câu với cậu.* Khi thấy Tác Phi nhìn mình, người nọ cố ý mấp máy miệng, không tiếng động nói một câu. Loại môi ngữ này Tác Phi xem không hiểu, nhưng Samuel lại nguy hiểm nheo mắt.
*Ma tộc này nói “Ngươi nhìn ai vậy?” với Tác Phi.Tác Phi hít một hơi thật sâu, rốt cuộc đem lửa giận áp xuống. Sức chiến đấu của Samuel vẫn chưa khôi phục, bọn họ không thể xúc động đến mù quáng. Trước mắt, họ vẫn nên đi tìm máu thú đã.
Cậu bình tĩnh đem tầm mắt dịch đi, giống như là không hề biết những người này, cùng Samuel đồng thời xoay người rời khỏi.
Muốn mua một món hàng nhất định thì ở hạ tầng Bennis sẽ tốn tương đối nhiều thời gian, bởi vì các quầy hàng đều là cá nhân, vật phẩm giống nhau số lượng rất ít. Nếu phải đi từng quầy thu gom từng ít một thì thật sự vô cùng phiền toái.
Bởi vậy, trung tầng Bennis mới là địa phương lý tưởng, nhưng đồng thời giá tiền cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Trên tay Tác Phi còn có chút tiền, lại không muốn lãng phí thời gian ở hạ tầng, vì thế liền lên trung tầng.
Jonah và Evelyn vẫn còn tràn ngập hứng thú với hạ tầng, vì vậy Tác Phi bảo bọn họ tiếp tục đi dạo một vòng ở hạ tầng rồi hẹn thời gian hội hợp ở cửa thành.
Cậu cùng Samuel đi thang máy lên trung tầng.
So sánh với hạ tầng ồn ào náo nhiệt thì trung tầng an tĩnh hơn nhiều. Tuy rằng dòng người vẫn đông đúc, nhưng những quầy hàng rải rác lại trở thành những dãy cửa hàng chỉnh tề ngăn nắp, khiến tổng thể nhìn chỉn chu hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nơi đây quy hoạch phi thường tốt. Toàn bộ trung tầng chia làm vài khu lớn, ví dụ khu nguyên liệu, khu phụ liệu, khu trang bị, vân vân.
Mà trong mỗi khu lớn lại càng được phân loại tỉ mỉ, hết sức toàn diện, giúp khách hàng có thể nhanh chóng chuẩn xác tìm được thứ mình muốn mua. Nhờ tiết kiệm được thời gian mà việc mua sắm càng trở nên tiện lợi. Tuy rằng giá cả so với hạ tầng đắt hơn rất nhiều, nhưng bù lại phần tiện lợi này cũng đáng.
Tác Phi bởi vì nhìn thấy Grambli mà tâm tình không tốt, nhưng sau khi nhìn thấy quang cảnh trung tầng liền nhẹ nhàng thở ra, thoải mái hơn.
Cậu đi theo hướng dẫn, tời khu nguyên vật liệu, rồi lại tìm cửa hàng bán máu thú.
Anil là y sư Thú tộc, là vô cùng hiếm có ở Jalands. Thú tộc phần lớn tính tình đều tục tằng, không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa tôn sùng lực lượng, hết sức cuồng nhiệt với chiến đấu. Bọn họ không thích những thứ phức tạp, giống như chức nghiệp y sư này, nên số y sư ở Thú tộc phải nói là ít đến đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Thú nhân sẽ bài xích y sư. Ngược lại, bọn họ phi thường quý trọng y sư. Đối với những Thú nhân tự nguyện làm y sư, bọn họ cho rằng những người này đang hy sinh cho chủng tộc. Tình cảm sâu đậm cùng với lòng dâng hiến cho bộ tộc mà bỏ qua lý tưởng của mình là hành vi vô cùng đáng được tôn kính.
Nhưng đáng tiếc chính là thiên tính của Thú tộc thật sự không thích hợp với chức nghiệp y sư. Cho dù Anil thật lòng thích nó nhưng nghiên cứu nhiều năm vẫn không có thành tựu, không thể chế xuất dược tề ưu tú, cũng không bán ra được để kiếm tiền nuôi sống bản thân, duy trì chức nghiệp y sư tốn kém. Vì vậy, y chỉ có thể đi lối tắt khác.
Y dùng tài sản tích luỹ nhiều năm mà bày được một cửa hàng ở trung tầng Bennis, buôn bán nguyên vật liệu để kiếm được chút tiền của để bản thân tiếp tục học tập chế dược.
Mà gần đây, y vừa dùng giá cực thấp mua một lượng lớn máu thú ở hạ tầng Bennis. Số lượng rất lớn, nhưng giá thật sự rất rẻ. Vì vậy, Anil vẫn một hơi mua toàn bộ về tuy rằng biết rõ nguồn tiêu thụ máu thú không cao.
Mua xong, y lại hối hận. Thời gian bảo quản máu thú rất ngắn, túi không gian lại chứa không hết. Mà số lượng lớn như vậy muốn mau chóng bán hết thì quả là nằm mơ.
Cho dù bỏ hết đống máu này cũng không tốn bao nhiêu, nhưng trên tâm lý thì y thật chịu không được, cảm thấy quá lãng phí, quá đáng tiếc.
Dưới tình huống như vậy, lúc Tác Phi cùng Samuel bước vào cửa hàng để mua máu thú, Anil quả thực là hai mắt toả sáng, cao hứng đón tiếp, ân cần chiêu đãi bọn họ.
Tác Phi vì nguyên nhân nào đó mà luôn có hảo cảm với Thú tộc. Bởi vậy, giờ phút này nhìn thấy y sư Thú nhân trẻ tuổi này, cậu cũng có ấn tượng không tồi.
Lúc Anil mang ra đống máu thú nhiều như nước lũ, ấn tượng từ ‘không tồi’ thăng cấp thành ‘siêu tốt’ ngay lập tức.
Cậu lập tức nói: “Tất cả ta đều mua, ngươi khai giá đi.”
Anil không nghĩ tới chuyện Tinh Linh trước mắt sẽ mua toàn bộ. Cả đống máu này chỉ tốn khoảng một trăm kim tệ, bây giờ nếu lấy đủ vốn y cũng rất vui rồi. Vì vậy, y cũng không muốn chào giá trên trời, chỉ thêm một chút: “Một trăm hai mươi kim tệ là được.”
Tác Phi ngẩn người… Một trăm hai mươi kim tệ? Đây cũng tiện nghi
quá đi! Nhất là tại Bennis trung tầng, cái nơi tiêu tiền như nước này…
Anil nhìn Tác Phi không lên tiếng, cho rằng Tác Phi muốn đổi ý nên vội vàng bổ sung: “Máu này độ tinh khiết rất cao, nhưng không hữu dụng lắm nên vẫn chưa bán ra được. Ta cảm thấy…”
“Ba trăm kim tệ.” Samuel đột ngột đánh gãy Anil.
Anil ngốc lăng nhìn về phía Ma tộc bên cạnh. Dáng người Thú nhân cường tráng nhưng cũng không cao, đối mặt với Ma tộc cao gầy, y phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Samuel nhìn y nói: “Đống máu thú này ta trả ngươi ba trăm kim tệ.” Hắn ngừng một chút rồi hướng Thú nhân nói, “Ta trả trước cho ngươi năm vạn kim tệ, ngươi dùng hết khả năng đi mua thêm máu thú, nhưng độ tinh khiết phải cao hơn thế này. Có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu, giá cả ngươi xem rồi định.”
Cảm giác hiện tại của Anil là… một cục gạch, trực tiếp rớt xuống gáy y!
Samuel lấy ra một gói to hình vuông đưa cho Tác Phi, Tác Phi không rõ, vừa mở ra đã giật mình khép lại.
Mù mẹ mắt chó của cậu rồi. Trong này tất cả đều là kim tệ óng ánh!
Cậu tại sao chưa bao giờ biết rằng bên cạnh mình có một cái ngân hàng di động. Đm, đại ca, ngươi điệu thấp vừa phải thôi.
Cầm gói to, Tác Phi hiểu được ý tứ của Samuel, xem ra muốn kêu cậu dùng tiền này trả. Bất quá, Tác Phi sớm có tính toán. Năm vạn kim tệ có vẻ là một con số khổng lồ, nhưng cậu vẫn có thể miễn cưỡng trả được. Cậu đã chiếm cả một con Hàn Băng Viêm thú từ Samuel, lúc này phải trả lại cho hắn, giúp Samuel đặt mua máu thú là bổn phận của cậu.
Vì vậy, cậu trả lại cho Samuel: “Ta có tiền, để ta trả.”
“Ta biết.” Samuel nhìn Tác Phi nói: “Ngươi giữ giúp ta.”
Tác Phi: …. Hay ghê. Tính sợ giao tiếp lại xuất hiện rồi. Tác Phi ấp úng mãi không nói nên lời.
Samuel nắm chặt tay cậu, tiến đến gần, dùng âm thanh thật nhỏ nói: “Không phải ngươi đã nói sẽ không bỏ lại ta sao?”
Rất gần rất gần, đến mức Tác Phi có thể nhìn rõ lông mi của Samuel. Đại não ngừng trệ, chỉ tập trung vào nguyên nhân làm sao hắn có nhiều lông mi thế… Vì câu Samuel nói là câu hỏi, cậu liền gật đầu theo quán tính.
Thấy cậu gật gật, Samuel tạo chút khoảng cách, nói với cậu: “Tốt lắm, đi giúp ta trả tiền nào. Hiện tại ta là người không có đồng nào rồi.”
Tác Phi tiếp tục gật đầu.
Thẳng đến lúc cùng Anil vào trong phòng, cậu mới lấy lại tinh thần. Ai tới nói cho cậu biết, “sẽ không bỏ lại ta” cùng “đem tiền đều giao cho ngươi” có quan hệ nhân quả sao?
Rốt cuộc là giáo viên dạy ngữ văn của ai trong hai bọn họ có vấn đề?
Lúc này, Thú nhân Anil cảm khái nói: “Người yêu của ngài đối với ngài thật tốt.” Tiếp đó y lại thở dài, phiền muộn nói, “Khi nào ta mới có thể tìm được một người có thể dựa vào đây.”
Tác Phi… hoá đá.
Nhìn Tác Phi cùng Anil vào trong, vẻ mặt nhu hoà của Samuel bỗng dưng lạnh ngắt.
Ngoài cửa không một bóng người, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm nơi đó, tay trái lần xuống hông.
“Đừng đừng, ta không có ác ý.” Một âm thanh đột ngột vang lên, sau đó một bóng người chậm rãi đứng lên.
Mái tóc dài tím nhạt dịu ngoan buông lả lơi, Amia xoá bỏ nguỵ trang, lộ ra tướng mạo sẵn có. Đôi mắt phượng hẹp dài câu nhân, đôi môi mỏng chúm chím, khi mỉm cười khoé mắt đều lộ vẻ phong lưu quyến rũ.
Đúng là vị tiên tri chuyên hãm hại người khác trong miệng Tác Phi.
Samuel mặt không đổi sắc nhìn y. Amia vội vàng khoát tay, khoa trương nói: “Ta không thể trêu vào ngươi, vẫn bám theo ngươi để tìm cơ hội nói mấy câu với ngươi thôi.”
Samuel: “Ta không quen ngươi.” Ngụ ý chính là giữa bọn họ không có gì để nói, cự tuyệt y hoàn toàn.
Bất quá Amia cũng không tức giận, chỉ rên một tiếng rồi tiếp tục nói: “Ta bị người nhờ vả, đem vài câu truyền đạt cho ngươi.”
“Ai ai ai, ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ta nói xong liền đi, ta đánh không lại ngươi đâu.”
Amia hít một hơi thật sâu, rồi vẻ mặt nghiêm túc nhìn Samuel. Tiếp theo, y thong thả phun ra ngôn ngữ xa lạ lại xa xưa, âm thanh hoàn toàn không giống thanh tuyến nhẹ nhàng của bản thân mà trầm thấp khàn khàn như là tiếng vọng từ viễn cổ.
Đó cũng không phải là ngôn ngữ thông dụng tại Jalands, mặc dù Samuel tinh thông ngôn ngữ của tất cả chủng tộc cũng hơi cố sức mới nghe được.
Nhiệm vụ của Amia hoàn tất. Y nhẹ nhàng thở ra, lại khôi phục bộ dạng yêu nghiệt trước kia: “Tốt lắm. Lần sau có cơ hội tái kiến.”
Nói xong liền vụt mất nhanh hơn cả thỏ…
Mà lúc này, Tác Phi đã giãy dụa xong khỏi đống việc kinh doanh. Cậu cùng Anil ký kết hợp đồng, ấn định kim tệ trả trước. Cậu biết ý tứ Samuel. Thành Bennis là thị trường giao dịch lớn nhất Jalands, có Anil ở đây giúp họ thu xếp liền bớt được rất nhiều việc, cho dù dùng nhiều kim tệ cũng đáng.
Đối với chuyện này, Anil cũng phi thường vừa lòng. Bản thân y không quá am hiểu kinh thương, cùng những thiên tài Địa Tinh đem ra so sánh thì thực không bằng ai, cửa hàng cũng không phát đạt, chỉ miễn cưỡng duy trì sinh hoạt. Nhưng trước mắt, Samuel trả trước năm vạn kim tệ mà y chỉ cần đi thu mua vật liệu dễ tìm như máu thú thì quả thực là chuyện tốt từ trên trời rớt xuống.
Nếu mua máu thú với giá rẻ bèo thì khó có được chất lượng tốt, nhưng dùng giá bình thường thì rất dễ dàng. Bằng cách này, y vừa tiết kiệm được thời gian, lại có đủ kim tệ để luyện tập chế dược, hết sức được lợi.
Bởi vậy, khi y nghe Tác Phi nói muốn đi lên Bennis thượng tầng, y ân cần bảo rằng chỉ có nhân viên bên trong mới biết được thông đạo.
Bennis thượng tầng mỗi ngày đều hạn chế số lượng khách hàng, vô luận thân phận của ngươi siêu nhiên cỡ nào đều phải thành thành thật thật xếp hàng. Đương nhiên cũng không phải đứng chờ giống như xếp hàng vào rạp chiếu phim mà là có khu vực nghỉ ngơi được bố trí xa hoa tinh xảo khiến cho khách hàng dù đợi lâu nhưng sẽ không tức giận.
Nhưng Anil ở thành Bennis đã lâu, tất nhiên có biện pháp khác để tiến vào.
Y tạm thời đóng tiệm, dùng lối riêng đưa Samuel và Tác Phi lên thượng tầng.
Bennis thượng tầng giống như đỉnh kim tự tháp, diện tích nhỏ hơn hạ tầng cùng trung tầng nhiều, nhưng đẳng cấp của nó thì tăng lên không dưới mấy chục lần.
Trang sức nơi đây cũng không xa hoa lấp lánh, ngược lại vô cùng điệu thấp, nhưng nếu quan sát sẽ thấy những đường nét, chi tiết lại vô cùng tinh xảo cùng dụng tâm.
Tác Phi và Samuel khôi phục lại diện mạo sẵn có.
Anil sau khi đưa bọn họ lên thượng tầng liền ly khai. Tác Phi cùng Samuel vừa mới đi được vài bước, liền có một Địa Tinh đi tới, ngữ khí cung kính nói: “Xin hỏi, ngài là Evans các hạ sao?”
Tác Phi ngẩn người… Tại sao Địa Tinh này lại biết cậu là ai?
Địa Tinh vẫn chăm chú nhìn cậu.
Tác Phi đành phải gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Địa Tinh đem hai ngọc bài trong tay giao cho Tác Phi.
Tác Phi cúi đầu nhìn. Mặt trên ngọc bài rõ ràng ghi: “Grambli Evans.”
Cậu híp mắt, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Tinh Linh thuần huyết tóc bạc mắt bạc đã ít lại càng ít, lại còn mang theo một Ma tộc bên người, đúng lúc tiến vào Bennis thượng tầng, hơn nữa đã sớm có hẹn trước…
Thật là một sự trùng hợp tuyệt vời.