Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

1.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Vũ, Nấm Beta: Nấm, zuuneyus, Yu Ming Truyện Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp của tác giả Qifu A sẽ khiến người đọc cảm nhận được câu chuyện cổ tích con vịt xấu xí gặp con thiên nga. Ngô Ngôn …
Xem Thêm

Chương 36: Vịt con xấu xí tiểu nhân thản đản đản
Ngô Nông ở nhà ngây người năm ngày, Sở Giang Đông ở nhà Ngô Nông cũng ngây người năm ngày, nhưng là trong năm ngày này vô số lần muốn thân cận Ngô vịt con, đều bị em trai nhà mình ngăn cản, ngay cả cơ hội gần người đều không có.

Lần nữa vào thời điểm cơm trưa, mọi người vô cùng náo nhiệt ngồi vây quanh một chỗ, đồ ăn trưa do Ngô ma ma cùng Lý ma ma làm thật thịnh soạn. Ngô Nông đặc biệt ngồi bên trái ba ba, bên phải là Tử Vi, không cho Sở Giang Đông một chút cơ hội tiếp cận.

Nhưng ai biết ăn cơm đến một nửa, Tử Vi bỗng nhiên như là chó con khịt khịt mũi, trái ngửi ngửi phải ngửi ngửi như là đang tìm kiếm cái gì. Lý ma ma lấy tay không nặng không nhẹ đánh đầu cô một cái, giáo huấn cô ngoan ngoãn ăn cơm.

“Mẹ, con giống như ngửi được một cỗ mùi thúi.” Tử Vi chun chun cái mũi ngửi đến ngửi đi, dị thường ủy khuất nói: “Như là quần áo bẩn mấy ngày không giặt.” Nghe xong lời của cô, Trương Tuyết Kỳ cùng Lưu Vũ Đình một người đang cầm khoai lang, một người đang vùi đầu liều mạng cắn khoai lang phi thường mê mang từ khoai lang đỏ ngẩng đầu, cũng bắt đầu ngửi ngửi.

Tử Vi ngửi a ngửi, ngửi a ngửi, bỗng nhiên thò đầu ngửi ở trên người Ngô Nông từ trên xuống dưới, rồi mới như là ngửi thấy độc khí, nhanh thu hồi đầu, tiếp theo cô liền dùng chiếc đũa chỉ Ngô Nông, dị thường nghiêm túc nói: “Tiểu Nông, anh muốn lên men rồi!”

“Em em em em . . . . . . Anh anh anh anh, anh làm sao lên men!” Ngô Nông bị cô biến thành mặt đỏ thẫm: Đây không phải là rõ ràng thuyết minh, mùi thúi là trên người Ngô Nông hắn sao!

Nghe xong lời của cô, Ngô ba ba cũng thò đầu ngửi ngửi trên người con mình, rồi mới sờ sờ chòm râu thưa thớt, tìm tòi nghiên cứu hỏi: “Con à. . . . . . . .Con rốt cuộc bao lâu không tắm rửa?”

“! ! !” Ngô Nông bị ba hắn nói trắng ra làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ trắng, trắng hồng, nói quanh co nửa ngày mới tìm được cái cớ: “Chân của con không thể dính nước được. . . . . .Con, chờ chân con tốt con liền tắm.” Cũng không phải Ngô Nông không thích sạch sẽ, vết thương ở chân của hắn quả thật không thể dính nước, nhưng đây cũng chỉ là một trong cái cớ mà thôi. Mấy ngày nay Sở Giang Đông luôn đối với hắn như hổ rình mồi, ánh mắt kia ngay cả bác Lý tài xế đều nhìn ra không được bình thường. Hắn sợ mình nếu chạy tới tắm rửa cũng sẽ bị người nào đó “Không cẩn thận xông nhầm” , hắn tuy rằng “Tiểu nhân thường vô tư”, nhưng là không chịu nổi “Quân tử lưu luyến lâu dài” a.

Hắn cũng chú ý tới hai ngày này trên người có chút mùi, cho nên thay quần áo rất chuyên cần, nhưng là mùi trên tóc cũng không phải là thay quần áo có thể che đi qua. Ngô Nông mặt đỏ tía tai tìm nửa ngày cũng không có tìm được lý do thích hợp, chỉ có thể bất cam bất nguyện ở dưới cha cưỡng bức phải đồng ý hôm nay liền đi tắm rửa.

Sở Giang Thiên ngồi ở bàn bên kia có chút khinh thường hừ một tiếng, ở dưới mặt bàn dẫm chân anh trai hắn một cước: “Em không nghĩ đến vịt con nhà anh có thể phun hương hương, chủ động ở trên cổ kết cái nơ bướm ở trên giường chờ anh, nhưng là mặc kệ làm sao ít nhất cũng phải sạch sẽ a. Hắn hiện tại đều bẩn như tên ăn xin, anh còn xem vừa mắt?”

Sở Giang Đông cười nhẹ nhàng: “Người ta thích ăn ‘ gà ăn xin ’, anh không thể thích ăn ‘ vịt ăn xin ’ sao?”

Bàn bên kia Ngô ba ba vỗ bàn tỏ vẻ muốn đích thân áp giải Ngô Nông đi tắm rửa, Ngô Nông dù sao đều hai mươi tám tuổi, tuổi này rồi còn làm cho cha hỗ trợ tắm rửa quả thực muốn mạng hắn. Hắn một trận xua tay cự tuyệt, lại vừa vặn cho Sở Giang Đông cơ hội.

Sở Giang Đông bất quá nói hai ba câu liền chủ động kéo Ngô Nông giúp tắm rửa, đánh cam đoan cảm thấy đem vịt con tắm trắng noãn non thơm ngào ngạt. Ngô ba ba vốn không muốn phiền toái học trưởng này của Ngô Nông, nhưng là tài ăn nói của Sở Giang Động cực tốt, nói đến Ngô ba ba mơ mơ màng màng đem con trai mình đóng gói đưa lên trên tay thiên nga đen.

Ngô Nông không kháng cự được, vừa quay đầu chỉ thấy Sở Giang Đông cười đến có thâm ý khác, hắn lúc này cảm thấy hoa cúc căng thẳng, ánh mắt quẹo trái quẹo phải liều mạng muốn đào thoát, kết quả tự nhiên không có bất kỳ tác dụng.

Ngô vịt con vẫn là kéo a kéo, kéo dài tới ăn qua cơm chiều cũng chưa bước vào nhà tắm. Cuối cùng vẫn là Ngô ba ba hổ thân chấn động, mắt hổ trừng, hổ gầm một tiếng mới đem Ngô vịt con trấn áp, rồi hắn mới mè nheo cầm lấy này nọ chân sau nhảy vào phòng tắm.

Muốn nói Ngô gia nhà hai tầng là tự mình xây, buồng vệ sinh cùng phòng tắm cũng không có xây trong nhà, mà là đem sân chia ra làm hai gian phòng, một gian là toilet, một gian làm phòng tắm.

Phòng tắm cũng không nhỏ, khoảng 10m² lớn, quần áo trực tiếp treo trên cái móc treo quần áo trên tường, như vậy mới không bị nước dội vào. Trong phòng tắm có hai vòi phun cố định ở trên tường, góc tường còn có một cái bồn tắm bằng gỗ để ngâm ── mà bây giờ, trong bồn tắm đã muốn đổ đầy nước ấm, thậm chí còn có thât nhiều bọt xà phòng màu hồng nhạt trôi nổi ở trên mặt nước, bay bổng trên không trung. Mà Sở Giang Đông đã sớm cởi sạch, vô tư lộ ra thân thể có chút gầy, thậm chí giữa háng đều không có gì che lấp, trực tiếp làm cho phân thân hình dạng thon dài duyên dáng xuất hiện ở trong tầm mắt Ngô Nông.

Chỉ thấy gian phòng này không nhỏ, phòng tắm như là bị người lấy đường thẳng vô hình phân cách thành hai nửa, một bên là thanh niên tuấn mỹ giống như nhân vật thần thoại cổ đại đang xoay người lấy tay đi thử nước ấm trong bồn, vì tóc dài tán lạc tại trên bả vai hắn, bộ dạng phục tùng rũ mắt cũng dị thường ôn nhu. Thậm chí sau thân thể của hắn còn có bong bóng màu hồng phấn tồn tại, bộ dạng này, cảnh tượng này làm cho người ta nhìn liền kìm lòng không đậu nhộn nhạo; nhưng là bên kia sao, còn lại là vẻ mặt hoảng sợ giống như là nhìn đến cá sấu lớn. Ngô vịt con gắt gao dán tại trên mặt tường, nếu không phải cửa phòng tắm bị Ngô ba ba khóa từ bên ngoài, hắn thậm chí sẽ tông cửa xông ra . Hắn mở to hai mắt nhìn, một bàn tay run a run chỉ thân mình Sở Giang Đông, thanh âm đều ở phát run: “Anh anh anh anh anh làm sao làm bọt xà phòng màu hồng này!” Này cũng không phải ở chụp ảnh thần tượng, cần gì làm đến mức như vậy.

Sở Giang Đông nhún vai một cái, ngồi thẳng lên, đi bước một đi hướng Ngô Nông: “Các cô là con gái tự nhiên có không ít loại vật này, mượn tới hai cái rất đơn giản.”Dứt lời y một phát bắt được Ngô Nông, khi hắn vô lực chống cự hết sức nhanh lột sạch quần áo trên người hắn.

Trên mặt đất, hai cái áo bông dày, hai cái quần lông dày phân phân tán đầy đất, Ngô Nông gắt gao che quần tam giác nhỏ màu trắng chết cũng không chịu làm cho Sở Giang Đông cởi.

“Không cởi làm sao tắm rửa!” Sở Giang Đông nhíu mày: “Đều là nam nhân, em sợ cái gì. Anh không phải cũng cởi hết sao?”

── chính là nam nhân hắn mới sợ a! ! ! ! !

Ngô Nông chỉ thấy chỗ kín của Sở Giang Đông cùng chủ nhân bình thường thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, nhưng là trên bản chất khẳng định vật thể dài mảnh có hại kia không ngao ngao nổi lên: “Cho dù nam nam cũng thụ thụ bất thân a! ! Anh nhanh mặc qυầи ɭóŧ vào cho tôi, quấn khăn mặt lên! Đừng làm cho tôi nhìn thấy cái đồ chơi kia lắc lư đến lắc lư đi! . . . . . . A uy , anh đừng cởi anh đừng cởi. . . . . .”

Bạn đang

Nhưng là Ngô vịt con bị thương ngay cả đứng đều không vững, trực tiếp đã bị thiên nga đen đẩy ngã trên mặt đất, một phen lột ra qυầи ɭóŧ hộ thể, hắn nước mắt lưng tròng nằm trên mặt đất, cuộn thân mình che hạ thể trốn đông trốn tây, nhưng hắn vừa ngẩng đầu lại phát hiện người nào đó đang đứng ở bên cạnh đầu hắn, đồ chơi kia đang lắc lư cách hắn không đến một thước xa.

“! ! !” Nhìn thẳng địa phương kia của nam nhân, làm cho Ngô vịt con sợ tới mức đánh lên ba dấu chấm than, hắn lúc này cũng chẳng quan tâm chân đau, nhanh từ trên đất bò dậy, liền hướng góc tường chui: “Đem đem đem đồ chơi hai lạng thịt kia của anh lấy ra!”

“Hai lạng?” Sở Giang Đông hai tay ôm ngực hướng hắn cười: “Em tự tay cầm ước lượng qua sao, làm sao biết nó chỉ có hai lạng?” Vừa nói một bên lại hướng vịt con đi vài bước.

Ngô Nông khập khiễng lui về phía sau lui a lui, lui a lui, kết quả lại đánh lên bên cạnh bồn tắm gỗ, đầu gối khẽ cong liền hướng phía sau ngã xuống, nếu không phải Sở Giang Đông nhanh tay lẹ mắt chạy qua kéo lại tay hắn, hắn sẽ té xuống trong bồn tắm uống một miệng nước xà phòng lớn.

Ngô Nông ngồi ở bên bồn tắm sợ tới mức thẳng há mồm thở dốc, hai tay đều bị Sở Giang Đông kéo lấy, cũng bất chấp đem hai quả trứng mặn một cây bánh quẩy của hắn giấu đi. Sở Giang Đông cúi đầu, chỉ thấy vật nhỏ kia buồn bã ỉu xìu treo ngược ở giữa hai chân Ngô Nông, theo Ngô Nông há mồm thở dốc, đồ chơi nhỏ đáng yêu cũng theo trước sau đung đưa. Lại hướng lên xem, Ngô Nông bởi vì ngồi, cho nên thịt ở chỗ bụng gập vào, đem bụng nhỏ giấu ở sâu bên trong nếp nhăn.

“Nhìn cái lông!” Bị y nhìn chăm chú toàn thân đánh giật mình, Ngô Nông dùng chân không bị thương kia đạp chân y một cái: “Chưa thấy qua ‘ tiểu đản đản ’ a!”

“. . . . . . Tiểu đản đản? Anh đây tính cái gì?” Sở Giang Đông bị lời của hắn chọt trúng điểm cười, trong lúc nhất thời cười không ngừng.

Ngô Nông lại liếc trộm phía dưới Sở Giang Đông một cái, rồi mới lại chạy nhanh quay đầu, làm bộ như không thèm để ý nói: “Được rồi, xem ở phân thượng anh không để cho tôi uống nước tắm, tôi liền coi anh là ‘ quân tử dài JJ’ đi.” (‘ dài ’ âm là ‘ thường ’)

Thêm Bình Luận