Chương 16: Vịt con xấu xí bị câu dẫn
Trong đầu nghĩ đến Lý Tử Vi vẫn còn chờ ở bồn hoa dưới lầu, Ngô Nông nhanh tay nhanh chân thu dọn xong đồ liền chạy xuống ký túc xá, đến cửa, hắn trước ngó dáo dác một trận, mới phát hiện hai nữ thần giữ cửa vừa rồi chặn cửa đã rời đi, Ngô vịt con hưng phấn xoay một vòng, sau đó uốn éo cái mông trụi vọt ra khỏi túc xá.
Nhưng khi hắn đến bồn hoa nhìn, Trương Tuyết Kỳ Lưu Vũ Đình đang một trái một phải ngồi ở bên cạnh Tử Vi, ba người cũng không biết đang nói chuyện gì, từ xa nhìn lại không khí trái lại tương đối hài hòa, tán gẫu cũng muốn khí thế ngất trời.
Nhắc tới Trương Tuyết Kỳ, Lưu Vũ Đình dù sao cũng là nhà người có tiền, tâm nhãn gì cũng đếm không hết. Hai người này có sứ mạng thay Sở Giang Đông hỏi thăm tin tức Ngô Nông, nhưng hết lần này tới lần khác Ngô Nông nhìn thấy hai người là bỏ chạy, nhìn thì không phải là giỏi nói lời khách sáo, nhìn lại Lý Tử Vi bộ mặt thuần phác dĩ nhiên quyết định hạ thủ từ trên người cô nàng.
Bên trái Trương Tuyết Kỳ kéo tay Tử Vi khen da cô trắng nõn, mềm mại mịn màng, bên phải Lưu Vũ Đình sờ bím tóc cô nói tóc cô thơm, trơn nhẵn đen nhánh. Hai người này một chén lại một chén nước cơm rót vào trong miệng Tử Vi, Lý Tử Vi gì cũng không hiểu bị hai người khen vừa thẹn thùng vừa cao hứng, hận không thể nhận các cô làm chị. Trên căn bản các cô này hỏi gì cũng đáp, có phần các cô không hỏi cũng một não đổ ra.
Đợi Ngô Nông chạy tới, Tử Vi đang nói tới chuyện Ngô Nông khi còn bé bị con chó bự rượt chạy, làm Trương Lưu hai người nghe cười toe toét. Ngô Nông tâm nói nếu lại để Tử Vi nói tiếp cũng không biết nói ra cái nhục nào nữa đây, nhanh chóng xông tới cắt đứt các cô nói chuyện.
Ngô Nông lần này gọi Tử Vi tới trường ý định rất đơn giản, muốn để cho cô xem đại học hắn có dạng gì ── hắn không phải là cái loại bé trai chỉ nghĩ cho mình, hơn nữa đã giàu có một lần, sau khi sống lại cũng đã từng nghĩ lại cái loại cuộc sống thối nát đó, cũng có suy tính bản thân. Hắn muốn thay đổi cái loại cuộc sống nhà giàu mới nổi phất nhanh đó, hơn nữa không chỉ có mình thay đổi, cả nhà bọn họ, thậm chí Lý gia đều phải thay đổi, mà bước đầu tiên, chính là để cho Lý Tử Vi đã thôi học hồi sơ trung lần nữa đi vào con đường học tập.
Hắn không muốn nhìn thấy cô chỉ biết dùng tiền trang trí mình, hắn không muốn để cho thế giới của cô chỉ có những thứ như khoai lang và mình, hắn hi vọng cô có thể “đi ra ngoài” . Ban đầu bọn họ có tiền, một tháng đều đi quanh khắp thế giới, nhưng đây chẳng qua là người của bọn họ “đi ra ngoài” , nhưng tâm thì không có. Chỉ có để cho đầu óc phong phú, tâm mới có thể phong phú, chỉ có tâm phong phú, mới có thể theo được cả thế giới.
Tử Vi toán lý hoá có thể nói là nát bét, đây cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến cô nàng thôi học . Nhưng không biết tại sao, con gái nhà nông dân Anh ngữ đều nhất, có thể nói vô cùng có thiên phú ngôn ngữ. Ngô Nông nhớ rất rõ, tài năng của mình sau khi phất 8 năm nắm vững 4 ngôn ngữ đã giỏi lắm rồi, nhưng Tử Vi đây, so với hắn còn nhiều hơn hai thứ tiếng ── mặc dù hai thứ tiếng Nhật và Hàn là vì xem phim cẩu huyết tám giờ mới luyện ra được. . . . . .
Khụ, trở lại vấn đề, tóm lại Ngô Nông ban đầu không có tính đến chuyện Tử Vi, chỉ để cho cô theo bên cạnh mình lêu lổng, bây giờ nghĩ một chút thì coi như là phá hủy một bé gái tốt. Hiện tại Ngô Nông muốn cho Tử Vi cảm thụ trước một chút không khí đại học, đợi thêm hai năm có tiền, coi như bỏ ra số tiền lớn cũng phải tìm người cho cô vào trường học hảo hảo mài dũa. Mỗi bé gái đều là một khối ngọc thô chưa mài dũa, bất đồng chỉ là gặp được điêu sư thủ nghệ khác nhau mà thôi.
Tuy tâm ý Ngô Nông là tốt, nhưng căn bản không nghĩ tới bước đầu tiên để Tử Vi dung nhập vào trường học liền bị hai tên Trình Giảo Kim này ngăn trở, hết lần này tới lần khác các cô này giả bộ là một vẻ hiền hòa, cũng không biết là thật lòng hay là giả ý. Nếu như là thật lòng làm bạn thì tốt, sợ là sợ các nàng đùa bỡn Tử Vi .
“A, Tiểu Nông anh tới rồi !” Tử Vi từ trên ghế dài đứng lên, trên mặt mang nụ cười vui vẻ: “Hai chị này thật tốt ~ nói cho em rất nhiều chuyện á !”
Ngô Nông đen mặt kéo tay Tử Vi, đem cô túm đến bên cạnh mình, sau đó nghiệm mặt hướng hai người nói cám ơn, mới lạnh nhạt lễ độ nói cho họ biết mình mang Tử Vi tới trường học, không cần phiền họ nữa.
Trương Tuyết Kỳ cười đến hiền hòa: “Không phiền học đệ, chúng ta cùng Tử Vi nói vô cùng hợp ý ! ! Đúng rồi, Tử Vi” cô chuyển hướng tới Tử Vi một bên mở to mắt: “Em tới thật tới đúng dịp đây, hai ngày nay chính là ngày bách đoàn nạp tân, nói vậy Ngô học đệ có muốn gia nhập một hay xã đoàn chứ? Chúng ta có thể dẫn em đi xem một chút .”
“Không, ” vừa nghe đến bốn chữ bách đoàn nạp tân , trong lòng Ngô Nông giống như là bị kim châm , chân mày nhíu một cái nhỏ đến không thể nhận ra : “Em nghĩ năm nhất vẫn là lấy học tập làm chủ, em đối với hoạt động xã đoàn cũng không cảm thấy hứng thú.”
“Coi như em không muốn đi xem, chị nghĩ Tử Vi nhất định cũng muốn đi cho biết một chút ha ?” Lưu Vũ Đình chớp mắt, cười đến độ lộ ra hai má lúm đồng tiền, thuyết phục Tử Vi.
Ngô Nông quay đầu nhìn lại, trong mắt Tử Vi quả nhiên thoáng hiện ánh sáng khẩn cầu “mang em đi xem một chút đi” , Ngô Nông trong lòng mềm nhũn, chỉ có thể đồng ý.
Dọc theo đường đi Trương Tuyết Kỳ, Lưu Vũ Đình cùng Tử Vi cười cười nói nói, nhưng lại khéo léo đem Ngô Nông nặn ra cái vòng ba người nhỏ hẹp, lại không để cho Ngô Nông cách các cô quá xa, Ngô Nông trong lòng biết các cô gái này đều phúc hắc giống như Sở Giang Đông, coi như không vui lòng cũng chỉ có thể theo.
Bách đoàn nạp tân này, nói trắng ra chính là vào đại học năm nhất tựu trường không lâu sau,đông đảo xã đoàn tiến hành hoạt động chiêu nạp người mới , ở đây con ”trăm” chẳng qua là cái số ảo,bất quá quy mô đại học A này, nhân số nhiều, lần này xã đoàn nạp tân quả thật có hơn một trăm cái, ở sân trường học chen lấn tràn đầy.
Bên này có 10 hội viên câu lạc bộ võ thuật mặc thống nhất đồng phục luyện võ màu trắng cầm kiếm ngươi tới ta đi, bên kia thì có xã chế tạo điện tử cơ giới trưng ra người máy của mình mở rộng đấu trường, còn có đủ kiểu nhóm hoạt động như Tây Dương kiếm xã, Quốc Tiêu Vũ đoàn xã gì đó hấp dẫn đông đảo ánh mắt người mới .
Đời trước Ngô Nông đã sớm trải qua những chuyện này, cho nên cũng không ngạc nhiên, hơn nữa lấy số tuổi hai mươi tám của hắn trong lòng đối với những thứ này cũng không phải rất cảm thấy hứng thú, đi theo phía sau 3 bé gái hứng thú rã rời nhìn.
Ở đường phía bên trái, xã đoàn nghệ thuật hành vi nhấc lên cái bàn đánh bóng bàn thật cao, bốn năm tên hội viên trên đầu quấn băng đủ sắc thái riêng, một hồi chổng ngược, một lát phun lửa, cũng không biết đang làm cái gì.
3 bé gái kéo Ngô Nông chen vào xem bọn họ biểu diễn, Tử Vi một đôi mắt cũng sắp dùng không được:” . . . . . Đây là làm gì vậy?”
Trương Tuyết Kỳ thấp giọng giải thích với cô: “Cái này gọi là nghệ thuật hành vi, nghe nói lần này hoạt động là do xã trưởng bọn họ tổ chức, xã trưởng này cũng coi là một gã thần nhân trong trường học, đã năm thứ tư đại học còn không nghỉ, ngày ngày làm này làm kia . . . . . . Lần này chủ đề gọi là ‘binh lính Trung-Ấn liên hiệp quân diễn trên Ấn Độ’, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.”
Tử Vi xem không hiểu bọn họ diễn xuất, Ngô Nông ngược lại nhìn hăng hái bừng bừng. Đợi đến khi các bé gái kéo hắn đi hắn cũng vô cùng không tình nguyện.
“Mấy người rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?” Ngô Nông nhíu mày, sao cứ có cảm giác mấy cô này đang có âm mưu khác.
Lưu Vũ Đình giơ tay lên chỉ một gian hàng hai mươi thước, gian hàng kia chỉ dựng cái lều nhỏ, bên cạnh có một cái ô che nắng, người ngồi trong gian hàng vừa đủ che nắng, không thấy rõ tướng mạo. Người nọ bên người bày một cái TV không nhỏ, xa xa có thể nhìn thấy trên ti vi đang chiếu cái gì.
Coi như không nhìn thấy người đang che nắng, coi như không thấy rõ trên TV đang chiếu cái gì, nhưng cái cảnh tượng rõ nét này cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc làm cho Ngô Nông biết chỗ đó là của ai.
Ngô Nông kéo khóe miệng, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Sở Giang Đông, ngươi cho rằng ta còn là cái tên nhà quê cái gì cũng không hiểu như mười năm trước à, ngươi chẳng lẽ cho là, lần này ta vẫn sẽ bị dáng vẻ thanh nhã thoát tục kia mê hoặc cặp mắt hả.
── Đúng vậy, trong đời, Ngô Nông lần đầu tiên gặp Sở Giang Đông cũng không phải là nơi trình diện học sinh mới , mà là trong hoạt động bách đoàn nạp tân vào tháng 10. Cơ hồ tất cả xã đoàn đều không bị cản trở như vậy, liều mạng biểu diễn sức sống thanh xuân của họ, nhưng hết thảy làm Ngô Nông không có thói quen sinh hoạt ở đại học thành thị cảm thấy dị thường khó chịu, hắn chẳng qua là cảm thấy huyên náo, hỗn loạn, trên mặt mỗi người mang cái loại nụ cười hưng phấn ở trong mắt của hắn đều giống nhau cứ phân không rõ . Chỉ có một mình hắn, dung nhập không vào.
Chính là như vậy, khi đó Ngô Nông bộ mặt mê mang đi ở trong đám người, giống như là vịt con không tìm được hồ nước .
Mà ngay tại lúc này, hắn thấy được một gian hàng xã đoàn an tĩnh dị thường .
Gian hàng đó chỉ có hai ba tên hội viên đang thấp giọng nói chuyện với nhau, cũng không chủ động chiêu mộ học sinh mới. Ở ngay chính giữa gian hàng ,có học trưởng một đầu tóc dài, phủ áo sơ mi trắng làm cho người ta nhìn qua cũng rất thoải mái đang vén hai chân ngồi ở trên ghế, ngón tay của hắn nhỏ trắng, đang cao thấp đùa nghịch một cái khối cầu tròn đủ màu,tay y tốc độ rất nhanh lại rất nhẹ, thường thường ngón tay cọ qua một vị trí khối cầu, một nhóm nhiều màu dài hẹp chuyển động mấy cái.Mà bên cạnh y bày một cái TV, trên nóc TV để một cái camera, đang đem chi tiết động tác trong tay học trưởng kia truyền qua TV.
Ngô nông mê mẩn nhìn học trưởng kia, mê mẩn nhìn hai tay thon dài tinh tế của y trên TV,đầu ngón tay trắng óng ánh ở trên khối cầu nhảy lên, giống như là đang khiêu vũ.
Ngô Nông nuốt từng ngụm nước bọt, quỷ thần xui khiến đi tới, sau đó thấp giọng hỏi học trưởng đang chơi viên cầu : “. . . . . . Đây là cái gì?”
Trước khi hắn mở miệng, mấy hội viên bên cạnh cũng không có chú ý tới hắn, hiện tại hắn vừa mở miệng, bọn họ lập tức đem ánh mắt chuyển sang hắn, vốn là thấp giọng nói chuyện với nhau cũng ngưng lại.
Ngô Nông nuốt ngụm nước miếng. Hắn có chút sợ, hắn cho là hắn sẽ dưới cái nhìn chăm chú của họ quẫn bách chạy trốn, nhưng hắn không có. Hắn ngoài dự liệu của mình lại hỏi một lần: “Học trưởng, trong tay anh chính là cái gì ?”
Học trưởng kia đang chơi khối cầu nhiều màu nghe được lời của hắn, động tác trong tay ngừng lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn ── hiện ra khuôn mặt tuấn lãng anh tuấn, Ngô Nông cảm thấy y tuyệt đối có thể coi là nhân vật hệ cỏ. Không khí bên cạnh y êm ả an bình, ánh mắt sau tròng kính ôn nhu lại kiên định.Rõ ràng bây giờ Ngô Nông đứng, y ngồi, nhưng cảm giác giống như là một con thiên nga ưu nhã cao quý, đang hạ cái cổ duyên dáng của nó, nhìn một con vịt con xấu xí dưới chân mình.
Ngô Nông chợt hối hận mình nói chuyện đường đột như thế với hắn.
Nhưng ngay khi Ngô Nông cho là không chiếm được đáp án , đối phương mở miệng nói chuyện.
──”Đây là Rubik.”
“Ru . . . . bik?”Ngô Nông ngây ngốc tái diễn hai chữ này, nhưng ý nghĩa hai chữ này đích thực không có tiến vào trong đầu óc của hắn .
“Đúng vậy, đây là rubik.” Đối phương hướng hắn khẽ mỉm cười, giống như gió xuân thổi qua sân cỏ, làm cho Ngô Nông từ trong lòng cảm thấy một trận buông lỏng cùng thư thích.
Đối phương đem ngón tay thon dài sạch sẽ đưa đến trước mặt của hắn, trên bàn tay của y, đang cầm khối cầu được hắn thưởng thức ở lòng bàn tay. Bất quá cùng mới vừa rồi bất đồng chính là, tại đây trong mấy giây ngắn ngủn, màu sắc hỗn loạn trước kia đã theo một quy luật nhất định xếp thành dáng vẻ trật tự, đang hướng đến trước mặt Ngô Nông, là khối tâm màu đỏ rực rỡ.
“Tặng cho em.” Đối phương cười cười.
“A!” Ngô Nông khẩn trương đứng lên, phản xạ có điều kiện tiếp nhận khối cầu kia, nhưng một thoáng đυ.ng phải cái kia, hắn lại nhanh chóng thu tay về, ở trên áo sơ mi người mình lau mồ hôi, lúc này mới khẩn trương lần nữa đem tay đưa ra, sau đó nắm thật chặt khối cầu kia.
Khối cầu kia còn mang nhiệt độ đối phương.
“Rất hân hạnh được biết em, học đệ.” Người mới vừa đưa khối cầu cho Ngô Nông cười cười: “Anh là hội trưởng hội rubik, Sở Giang Đông.”