Chương 33: Mộng
Mấy người đi dạo trên núi nửa buổi chiều mới bắt đầu xuống núi về. Đến chân núi, nhìn qua hồ nước trong veo, Tần Việt bỗng nói:“Đừng vội về, tớ muốn xuống dưới bơi lội, có thể không?”
Lâm Cường kinh hãi:“Giờ là tháng mười, không phải mùa hè, xuống nước cậu không sợ lạnh à? Hay là đừng ……”
Thiếu niên cũng nói: “ Đúng đúng, ngay cả cha tôi giờ mà xuống nước cũng phải mặc quần áo không thấm nước. Cậu đừng thấy ngày tháng mười không lạnh, nhưng ở nông thôn chúng tôi nhiệt độ thấp hơn nhiều so với thành thị, hồ nước lại sâu, cho dù là mùa hè đến chơi, nước cũng lạnh hơn hồ bơi nhiều lắm.”
Tần Việt rầu rĩ không vui, giận dữ nói:“Tớ chỉ muốn xuống nhìn coi hồ sâu bao nhiêu, không được thì thôi.”
Tô Nham nhìn chằm chằm vào Tần Việt hơn nửa ngày, vươn tay sờ sờ đầu cậu:“Mùa hè sang năm chúng ta có thể tới bơi, hôm nay thì đừng chơi. Mau đi về ăn cua ngày mai đi hái hạt sen.”
Lương Khuê chụp một cái vỗ nhẹ vào đầu Tần Việt:“Em động kinh quá hen, hiện tại nghịch nước cái gì hả.”
Một đường xuôi gió xuôi nước về nhà, mọi người buổi tối lại ăn một bữa cua mỹ vị, ăn đến không muốn ngừng miệng.
Vào đêm sau, trang trại rất náo nhiệt, trong trại có một sảnh văn nghệ, bên trong có thể hát karaoke. Sau bữa cơm chiều mỗi ngày, luôn có một ít nam nữ ban ngày bận rộn, buổi tối muốn tìm chút chuyện vui đi đến sảnh văn nghệ nghe ca hát, nhảy nhót múa may. Nhưng hơn phân nửa là người trung niên, nhảy điệu Tăng-gô, còn có một đám phụ nữ thành lập nhóm, nhảy không biết là cái gì, cầm cây quạt uốn a uốn éo. Tuy nhảy không nhất định đẹp mắt, nhưng những người này mặt đầy nụ cười, khoảng thời gian này, là thời khắc bọn họ buông lỏng nhất.
Còn có vài người cảm thấy thẹn thùng đứng ngay bên cạnh xem náo nhiệt, không dễ gia nhập, thí dụ như cậu và mợ Lâm Cường, mợ nói:“Mợ cũng muốn nhảy nhưng cậu con không vui, nói mợ xấu, nhảy mất mặt lắm.”
Cậu hắn lập tức quay lại khiển trách: “ Sao không xấu, nhìn cái eo thùng nước của mình coi, còn học người khác uốn éo hả?”
“Mình không muốn nhảy à? Vậy mỗi ngày mình chạy tới xem cái gì?” Mợ châm chọc ngược lại.
Mấy người tuổi trẻ phụt cười to, Tô Nham mỉm cười nói:“Mà sao không thấy thanh niên đến chơi ạ?”
“Rất nhiều thanh niên đều làm công ở bên ngoài không trở về, mấy người còn trong trại không thích quậy với đám già này, nói gì gì ô nhiễm con mắt. Những hỗn cầu kia đúng là muốn ăn đập, cậu thấy chúng là muốn chơi game, còn có bài bạc. Mấy đứa các con muốn làm gì? Có muốn theo chân bọn họ hát không? Nếu không thì đi đánh bài chơi game?”
Lương Khuê gãi đầu:“Không hiểu bài này đánh như thế nào, con đi hát chơi, ha ha, cuống họng con ngứa, Tô Nham đi, chúng ta đi hợp xướng!”
Tô Nham bị kéo chạy, Lâm Cường chạy đến sảnh trò chơi, Tần Việt và Trần Yến liền ngồi một bên nghe Tô Nham và Lương Khuê hát karaoke.
Giọng hai người tốt, chọn lấy bài ca của Hoàng gia câu hát mấy lần, sau đó là Trương Học Hữu, Lương Khuê còn nghểnh cổ hát một bài Thanh Tàng cao nguyên. Câu đầu tiên mới ra khỏi miệng, sảnh văn nghệ lộp bộp run run, một đám nam nữ khiêu vũ bịt lỗ tai rống giận:“Tiểu tử nhà ai muốn bị đánh! Chỉ cái cuống họng tệ hại của mày mà muốn hát Thanh Tàng cao nguyên, mày còn non lắm!”
Một dãy phụ nữ cao lớn vạm vỡ trừng tới, Lương Khuê sợ hãi thu thanh lại, lập tức thay đổi ca khúc, cũng không dám khiêu chiến Thanh Tàng cao nguyên nữa.
Mấy người Tô Nham đang bên cạnh cười ha ha, Tần Việt còn khoa trương nện sofa, ồn ào :“Cuống họng tệ hại ~~ cuống họng tệ hại ~~~”
Lương Khuê mặt đỏ tới mang tai tiến lên cho cậu mấy cước, sau đó thụ thương tựa vào vai Tô Nham nói thầm:“Sao cuống họng tớ lại tệ hại chứ? Tớ hát từ nhỏ đến lớn, muốn tớ đi làm ngôi sao ca nhạc, tin chắc chính là đệ nhất đại thiên vương. Rõ ràng là bài hát kia khó quá mà, Tô Nham cậu nói có phải không?”
Tô Nham cười run rẩy, sờ sờ tóc Lương Khuê như vuốt xuôi lông:“Cậu vẫn nên hát tổ quốc của ta thì tốt hơn đấy”
Những nữ nhân kia chính xác là muốn đập tan lòng tự tin bành trướng của Lương Khuê, Lương Khuê nghỉ một chút, thì có một nữ nhân như cải củ cầm microphone lên, chọn tựa bài [ Thanh Tàng cao nguyên ].
Lương Khuê vảnh tai, thanh âm lanh lảnh của nữ nhân từ microphone truyền tới, chấn động trăm phần trăm.
Nhưng người ta hát đi lên, hơn nữa chậm rãi càng hát càng tốt, Lương Khuê không thể không phục.
Tần Việt hào hứng đến đây, chờ nữ người vừa đi lập tức đứng dậy nói:“Tớ cũng đi hát.”
Lương Khuê còn tưởng cậu muốn khiêu chiến Thanh Tàng cao nguyên, kết quả Tần Việt chọn song tiết côn của Châu Kiệt Luân
Hừ hừ ha ha, vừa hát vừa nhảy, mợ trừng to mắt hỏi một câu:“Đứa nhỏ này hát cái gì, sao mợ một câu nghe cũng chẳng hiểu?”
Tần Việt đen mặt đi xuống:“Nghe không hiểu là được rồi!”
Lương Khuê cười nhạo lại:“ Việt Việt nhà chúng ta cứ như con gái, thích theo đuổi thần tượng. Hôm nay Châu Kiệt Luân ngày mai SHE, tất cả đều là mấy bài ông nội bà nội tớ rủa xả.”
Tần Việt nắm cổ Lương Khuê:“Không biết là ai trong nhà lén luyện hiphop bị trừ tiền tiêu vặt, mỗi ngày gặm bánh mì thật thê thảm nha.”
“Anh nhớ đâu hình như có người học điệu Moonwalk trật chân, nằm trên giường một tuần.” Lương Khuê cười khẽ.
Tần Việt phẫn nộ:“Rõ ràng là anh không nên dạy em học! Hại em bị cha mắng một trận.”
Lương Khuê hì hì cười, đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia, không đếm xỉa nói một câu:“Lần đó em trật chân, anh còn bị anh chàng hàng xóm Quan Văn hô đánh hô gϊếŧ đuổi mấy ngã tư, Hừ, sao có thể trách anh chứ?”
Biểu lộ Tần Việt soạt một cái méo mó, sắc mặt trắng hơn vài phần. Cậu buông Lương Khuê ra, im lặng ngồi vào bên cạnh.
Lương Khuê buồn bực:“Làm sao vậy?”
Lời vừa hỏi xong, tiếng ca quen thuộc lần nữa vang lên, là [ Đã quên khóc ] của Trương Học Hữu, Tô Nham đứng ở giữa, tình cảm uyển chuyển chuyên chú từ tiếng ca tràn ra.
Lương Khuê nhảy qua cầm lấy cái microphone khác cùng y ăn ý phối hợp, chuyện của Tần Việt bị vứt sang một bên.
Trần Yến mỉm cười xem bọn họ hát, kìm lòng không được cũng ngâm nga vài câu. Cô cảm thấy đây là ngày nghỉ vui sướиɠ nhất, mỗi người đều tràn đầy tiếng cười, nếu nhiều năm sau những người bạn này còn có thể bên nhau, cả đời còn cầu gì hơn. Cô mừng thầm thay đổi của mình, mừng thầm có bằng hữu, mai sau khi tuổi xuân qua đi, hồi tưởng lại, không phải là một màu trắng bệch u tối. Trong lòng mỗi người đều có một quyển nhật ký, mà nhật ký của cô, trước kia bị đóng kín thật chặt, cô không muốn nó ghi chép lại bất kì ngày nào, mỗi ngày đều không vui mừng nổi. Cô muốn nhật ký của mình, giống như rất nhiều nữ sinh khác, phấn hồng, thanh xuân, mộng ảo, tốt đẹp, bên trong ghi chép chính là ước mơ và mộng tưởng. Bên trong có rất nhiều việc nhỏ vụn vạt, từng ly từng tý cười vui và nước mắt. Cô còn sẽ có một Album thanh xuân, Album cất kỹ những điều quý báu của cả cuộc đời.
Trần Yến cầm lấy máy ảnh, lách cách vài cái về phía hai người đang hát.
Xoay người, cô xoay máy ảnh về phía đám người khiêu vũ. Những người này không còn trẻ, bọn họ được gọi là buôn cá, ngày ngày dãi nắng dầm mưa, gương mặt ngăm đen, đã sớm không tìm thấy vẻ đẹp từng có.
Lách cách lách cách, trong mỗi một tấm ảnh đều mang theo nét cười tươi tắn, ngại ngùng, sảng khoái, hào phóng, câu nệ, Trần Yến kìm lòng không được cười theo mọi người. Những gương mặt này, làm cô nhớ tới cha mẹ trong nhà. Cô chợt phát hiện gia đình chưa từng có tấm ảnh chụp chung nào, cha mẹ luôn bận rộn, ai cũng không đề cập tới.
“Cô bé này, có thể chụp một bức tập thể cho chúng tôi không?”
Trần Yến mỉm cười:“Đương nhiên có thể.”
“Đoàn người đứng chỉnh tề nhảy đẹp vô, chúng ta đến chụp ảnh chung.”
Dạ thâm nhân tĩnh(đêm khuya người vắng), tất cả mọi người đều đi ngủ.
Tô Nham và Lâm Cường một giường, Lương Khuê và Tần Việt một giường, Trần Yến ngủ trong gian phòng cách vách.
Mặc dù gần mười một giờ nhưng Lương Khuê ngủ không được, trằn trọc uốn éo vặn vẹo, Tần Việt mệt nhoài dùng sức đạp hắn:“Không ngủ thì cút!”
Lương Khuê dứt khoát đứng lên:“Anh đây liền cút, không thèm nhìn chú em.” Hắn vui sướиɠ hài lòng nhảy lên giường Tô Nham, đá Lâm Cường: “Tiểu Cường, lập tức xuống dưới, anh đây phải ngủ ở chỗ này.”
“OAO, sao cậu nhiều thí sự vậy (thí: đánh rắm)!” Lâm Cường tức giận mắng, nhảy lên giường Tần Việt.
“Hắc hắc.” Lương Khuê cảm thấy mỹ mãn nằm bên cạnh Tô Nham, Tô Nham nhắm mắt lại không có động tĩnh.
Lương Khuê lập tức cảm thấy không thú vị, nhéo lỗ tai y:“Thực đang ngủ? Tô Nham cậu tỉnh, trò chuyện với tớ nào, cuống họng tớ đau, cậu nghe một chút coi có phải khàn rồi không? lần sau không thể ngu ngốc hát như vậy.”
Tô Nham không lên tiếng, cả hô hấp cũng gần như không nghe thấy.
Lương Khuê cứ dán vào cạnh gò má y, thổi hơi vào tai Tô Nham, giả tiếng quỷ kêu, Tô Nham không chút sứt mẻ. Lương Khuê lập tức nói:“Tớ biết rồi nha, cậu giả bộ ngủ.”
Thấy Tô Nham thờ ơ, Lương Khuê nhe răng cười:“Nếu không tỉnh tớ tuột quần cậu ra!” Nói đem thò tay khoác lên lưng quần Tô Nham, Tô Nham rốt cục rất nể tình tỉnh lại, cầm gối đập vào mặt Lương Khuê:“Con mẹ nó cậu động chứng bệnh ADHD trẻ em hả! Có muốn tớ kể chuyện xưa dỗ cậu ngủ không?”
Lương Khuê vui cười:“Tốt, cậu kể, tớ nghe. Có phải là chuyện lang bà ngoại[1] không a.”
Tô Nham khinh thường hừ nhẹ, kéo căng chăn mền không kiên nhẫn nói:“Không được ồn tớ, tớ mệt. Cậu không ngủ được thì ra ngoài bò lên nóc nhà đi.”
“Thật không nể tình.” Lương Khuê thở dài.
Tô Nham ngủ rất trầm. Vì không cần lo sáng dậy muộn, ngủ cũng thoải mái gấp trăm lần. Sáng sớm bảy giờ rưỡi, mấy người hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu bọn họ cũng không tới quấy rầy.
Tô Nham đang nằm mơ, trong mộng là cái gì có chút mơ hồ.
Đột nhiên, một tiếng thét sợ hãi làm y bừng tỉnh. Tô Nham ngái ngủ ngồi dậy, Lâm Cường và Tần Việt cũng bò lên:“Làm sao vậy? Là mợ đang thét sao?”
Ngoài phòng, tiếng la thét của mợ truyền vào rõ ràng.
“Con làm mợ sợ muốn chết, sáng sớm con leo lên nóc nhà làm gì, ôi, nhìn con như vậy, đừng nói là ngủ trên nóc nhà một đêm nghen?”
Tô Nham quá sợ hãi, nhanh chóng mặc quần áo chạy ra ngoài. Tần Việt mê mang nói: “ Sẽ không phải ông anh họ ngốc nhà tôi chứ ”
Tô Nham chạy đến phòng hậu viện, liếc thấy Lương Khuê ngồi trên nóc nhà. Lương Khuê rõ ràng vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt mê mang đực ra.
Nóc nhà này là nóc phòng bếp hậu viện, rất thấp, từ bức tường có thể tùy tiện leo lên. Cách ót Lương Khuê không xa chính là ống khói.
Tô Nham mặt sa sầm nói:“Cậu xuống!”
“Nha……” Lương Khuê vuốt vuốt mái tóc, dịch người một cái, lập tức nhe răng trợn mắt thống khổ hừ hừ:“Ôi, eo của tớ, chân của tớ…… ót của tớ! A, cổ họng của tớ sao lại khàn thế này?”
“……” Tô Nham ôm trán:“Đần độn, mau cút xuống đây!”
Lương Khuê lập tức bất mãn, bụm lấy cuống họng bị biến đổi khàn khàn:“Sao cậu có thể mắng tớ, không phải cậu nói ngủ không được leo nóc nhà, tớ thật sự ngủ không được, cho nên liền lên đây. Kết quả thật có hiệu quả, bất tri bất giác ngủ luôn. Shit nguy hiểm thật, may mà tớ ngủ không có xoay người……” Lương Khuê lòng còn sợ hãi nhìn nóc nhà và mặt đất, cái này nếu không cẩn thận té xuống, lại bị giày vò thêm nữa.
Tô Nham cười nhạo:“Tớ không ngờ cậu ngốc thế.”
Tần Việt mặc đồ ngủ cười ha ha,“Thượng đế cho anh đại não thông minh, lại làm điều thừa tặng kèm một tiểu não đần độn nha.”
Lâm Cường cười khổ lắc đầu:“Lần sau đừng làm ẩu vậy, nếu bị thương thì sao.”
“Đúng đúng, làm mợ sợ quá.” Mợ phụ họa.
“Xin lỗi, lần sau con sẽ không thế nữa .”
Lương Khuê từ nóc nhà bò xuống, xương sống lưng đều đau, chân còn như vọp bẻ. Lập tức choáng váng đau đầu không ngừng kêu khổ, lúc ăn sáng khẩu vị không bằng trước kia, quan trọng nhất là hắn phờ phạc, không chút tinh thần.
“Tớ buồn ngủ quá.” Lương Khuê ngáp.
“Cậu đi ngủ thêm một giấc đi.” Tô Nham thúc giục.
“Nhưng chúng ta không phải muốn ra ngoài chơi sao?”
“Cậu ngủ trước, chúng tớ chờ cậu buổi chiều mới đi.”
Mợ gật đầu:“Con ngủ một đêm trên nóc nhà, không chừng bị cảm. Uống thuốc cảm rồi ngủ một giấc đi.”
Lương Khuê quả thật có dấu hiệu cảm mạo, lúc lạnh lúc nóng, kéo kín chăn mền ngủ, mồ hôi ướt cả đầu. Tô Nham muốn đợi hắn tỉnh, lái xe đưa đi bệnh viện tiêm một mũi cho khỏe.
Cậu Lâm Cường nghe nói có người bị bệnh, trong nháy mắt không biết từ nơi nào cầm về hai con dế nhũi bảo mợ hầm cách thủy .
Đáng tiếc Lương Khuê không có lộc ăn, ngủ đến giữa trưa đứng lên uống thuốc, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Hôm nay không có cách nào đi ra ngoài chơi, Lâm Cường liền cùng Tần Việt đi sảnh trò chơi, Trần Yến cầm máy ảnh đi ra ngoài tìm cảnh chụp.
Tô Nham ngồi trước cửa phòng hứng gió mát nhẹ nhàng trêu chọc chú chó nhỏ, chú chó ngốc này nhìn chằm chằm vào củ ấu và hạt sen trong tay y, y vừa ăn vừa đùa nó chơi.
“Khặc khặc khặc , Nham Nham à, ném con chó này vào cho ta đi.”
“Như thế nào? Nó căn cốt tốt?”
“Ta thấy nó quá ngốc, thú vị.”
“Khặc khặc , ta không bỏ vào.” Tô Nham học hắn cười quái dị.
“Nham Nham, ngươi nhái không giống, phải như vậy, khặc khặc khặc khặc, có quy luật, có tiết tấu, có phổ, có cách điệu. Khặc khặc , khặc khặc khặc , khặc khặc khặc khặc ~~~”
“Khặc khặc khặc , khặc khặc , khặc khặc …… Khặc muội ngươi chứ khặc!” Tô Nham đỏ mặt tức giận mắng.
“Khặc khặc , không học được a! Khặc khặc khặc , Nham Nham, thượng đế cũng cho ngươi nửa cái tiểu não ngu ngốc.”
“Cút!”
“Khặc khặc , đúng rồi, thượng đế là ai?”
Tô Nham cười to:“Khặc khặc khặc , dốt nát nha, ta không nói cho ngươi.”
Lương Khuê đẩy cửa phòng ra liền trợn tròn mắt, thấy Tô Nham ngửa mặt lên trời cười quái dị, hắn còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ thấy ác mộng. Lương Khuê gãi gãi gò má, cẩn thận gọi y:“Tô Nham?”
Tô Nham soạt quay đầu lại, chằm chằm vào Lương Khuê.
Lương Khuê e sợ cười:“Cậu…… vừa làm gì?”
Tô Nham nghiêng đầu….vô cùng bình tĩnh chỉ vào thổ cẩu[2] kia:“Tớ đang chọc chó.”
Lương Khuê bừng tỉnh đại ngộ: “ Thì ra là thế! Tớ liền nói cậu kỳ quái, sao cười thành như vậy, giống y như boss trong phim hoạt hình, quái dọa người .”
Tô Nham ho nhẹ, sờ sờ trán hắn:“Người ngốc có phúc của người ngốc, khỏe nhanh vậy, tinh thần không?”
Lương Khuê ra sức gật đầu:“Ừ! Tốt lắm. Thân thể tớ tốt, cảm mạo thứ bệnh quèn này sau khi ngủ một giấc sẽ không có gì. Những người khác đâu rồi?”
“Đi ra ngoài chơi, trong bếp có canh nóng để dành cho cậu.”
“Vừa vặn, tớ đói đến dẹp ruột rồi, có cua không?”
Tô Nham trừng mắt:“Tỉnh lại đi, cảm còn muốn ăn cua.”
Lương Khuê cười ngượng, bưng lấy canh nóng húp ừng ực, nhìn Tô Nham ngồi ở cửa ra vào tiếp tục chọc chó. Lương Khuê tĩnh lặng, dùng ngữ khí xấu hổ không thôi nói:“Tô Nham…… Tớ nói chuyện này cậu đừng giận nghen.”
“Hử?” Tô Nham cũng không quay đầu lại.
Lương Khuê nhấp một hớp canh, chống đầu nói:“Lúc tớ ngủ, mơ phải một giấc mộng quái dị, rất không may mắn, giấc mộng đặc biệt đáng ghét, mấy người già hay nói có mấy giấc mộng nói ra sẽ thành sự thật, tớ cũng không nên nói.”
Tô Nham quay đầu lại, hoang mang không thôi:“Mơ gì? Mơ không phải đều trái ngược sao? Điềm xấu cái gì, cậu mê tín quá.”
“Thật muốn tớ nói?”
“Nói.”
“Tớ…… Tớ mơ thấy cậu chết……” Lương Khuê thấp giọng nói.
Hạt sen trong tay Tô Nham vãi đầy mặt đất, lách tách lăn thật xa, thổ cẩu kêu uông uông, lè lưỡi liếʍ gò má và mắt Tô Nham, liếʍ đến ướt sũng, như vệt nước mắt chảy dài xuống.
“Cậu còn mơ thấy cái gì? Tại sao tớ chết? Sao lại chết? Bao nhiêu tuổi mới chết?” Tô Nham vuốt thổ cẩu, cười ha hả hỏi một tràng.
Lương Khuê nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Nham, sau nửa ngày nói:“Không biết, trong mơ màng tớ thấy mộ phần của cậu, lúc ấy tớ……” hắn không nhớ nổi, chi tiết đều không ấn tượng, nhưng hắn biết trên bia mộ là một gương mặt trẻ trung, hắn _ người đang cầm hoa cũng không già.
Hắn còn nhớ hắn ngồi trước mộ phần khóc rống nghẹn ngào.
______________________________________
[1] Một truyện cổ tích trung quốc… Làm biếng kể lại quá, tự google đi bà con
[2] Thổ cẩu là loại chó thường, ko phải chó kiểng, ở VN thường gọi là chó cỏ
Hay