Chương 32: Hồ quang minh mị
Ngày hôm sau Trần Yến sau khi ăn cơm trưa lại đến tìm Tô Nham. Tô Nham sớm có chuẩn bị, giảng tiếp đề bài hôm qua. Hơn nữa còn giao cho cô hai đề để giải, kết quả Tô Nham rất thất vọng _ thứ đã giảng hôm qua, Trần Yến hôm nay vẫn không biết vận dụng. Nhưng Tô Nham thường xuyên mặt không biểu tình, cũng chẳng biểu hiện ra ngoài. Tiếp tục một lần lại một lần giảng cho Trần Yến, thời gian sắp đến 1h, Trần Yến chủ động nói: “ Hôm nay tớ về lớp trước.”
Tô Nham nhướng mày: “ Còn chưa giảng xong, cậu đừng đi. Chờ Lương Khuê đến cậu đi cũng không muộn.”
Trần Yến đành ngồi xuống tiếp tục nghe, hôm nay Lương Khuê rất thức thời, 1h50 mới trở về cùng Tần Việt. Nhìn thấy Trần Yến quả nhiên ngồi vị trí của hắn, Lương Khuê vẻ mặt tươi cười đi qua: “ Hai người các cậu quá chăm chỉ nha, giữa trưa cũng không ngủ à?”
Sau đó liên tục một tuần, thẳng đến 30 tháng 9 sắp nghỉ, Trần Yến và Tô Nham vẫn ở chung như vậy.
4h30 chiều sẽ được giải phòng, toàn trường sôi trào một mảnh.
Lâm Cường cao hứng bừng bừng giữ chặt Tô Nham:“Tô Nham! 1 tháng 10 nghỉ dài hạn cậu có việc bận gì không?”
“Không có, nhìn bộ dáng cậu, có chuyện tốt gì?” Tô Nham mỉm cười.
“Trúng phóc! a a, Tô Nham cậu cùng tớ đi nông thôn đi, có cua ăn đấy! Còn có thể chèo thuyền, hái hạt sen, ở quê chơi vui lắm. Cậu tớ làm trang trại ở quê, bảo tớ lúc nghỉ học qua chơi, tớ nói mang bạn cùng đi, cậu tớ chịu rồi. Cậu yên tâm, gia đình cậu tớ đều rất tốt, cua trứng tôm cho cậu ăn no luôn đó!”
Tô Nham nghe vậy động tâm, trời thu ăn cua là hợp nhất, y còn đang do dự thì đầu kia Lương Khuê và Tần Việt chạy tới, la hét reo lên:“Ăn cua đi ! Đi đâu ăn? Các cậu giới thiệu một chút, chúng ta liền lái xe đi ngay bây giờ.”
Lâm Cường thấy hai người bọn họ, dứt khoát nhiệt tình mời luôn:“Hai người các cậu đi luôn đi, dù sao nhà cậu tớ cũng nhiều phòng. Không thì gọi luôn cả Trần Yến đi?”
“Đi, cứ định như vậy đi.”
“Chúng ta sáng mai tám giờ xuất phát.”
“Ok, tớ lái xe đi đón các cậu.”
“Thật tốt quá, Lương Khuê có xe tiện nhất.”
Trang trại của cậu Lâm Cường nằm ngay hồ Yến tử rất nổi danh ở thành phố C, không chỉ nghề nuôi trồng phát đạt, nước dân bản xứ uống toàn bộ đều nhờ hồ Yến Tử ©υиɠ cấp. Trại nuôi trồng chỉ chiếm một phần nhỏ hồ Yến Tử mà thôi, gần đó còn có núi có thôn trang, cùng với đồng ruộng mênh mông.
Xe càng chạy càng nghiêng, trên đường vô cùng vắng vẻ, Lương Khuê _ kẻ hiện chưa có bằng lái xe _ lá gan càng to lên, phóng xe chạy như bay.
Lâm Cường dọc đường giới thiệu:“Năm trước chúng tớ tới, con lộ này rất hẹp rất cũ kĩ, xe taxi cũng không muốn chạy vào. May mà giờ tu sửa lại, mặc dù xa nội thành, nhưng giao thông ở đây rất thuận tiện. Nhìn thấy lối rẽ bên kia không, ở đằng kia có thể đón xe đến lộ 222 trong thành, còn có rất nhiều xe buýt nhỏ tư nhân, xe tải cũng có thể chạy vào thành. Ở đây còn có mấy khu danh lam thắng cảnh, trong đó có một miếu hòa thượng rất rất nổi tiếng, ngày lễ ngày tết còn vô cùng náo nhiệt, không ít người thành phố chạy tới thượng hương bái Phật. Tớ rất thích nơi này, điều kiện đặc biệt tốt, núi xanh nước biếc, hít thở cũng thấy dễ chịu hết sức. Khi còn bé tớ thường cùng anh họ chị họ đi leo núi bơi hồ, rất thích.”
“Nhà cậu của cậu có mấy người con?”
“Bốn, ha ha, dọa người a, tiền phạt không ít, không có cách nào, cậu tớ lén sinh con[1]. Khi còn bé nhà họ cũng nghèo, hàng năm muốn mẹ tớ giúp đỡ, giờ mấy anh họ chị họ đều lớn, không có học đại học, trực tiếp đi ra ngoài làm công kiếm tiền. Nhà cậu tớ năm nay liền xây nhà to ba tầng, rộng rãi hơn nhiều so với cái xó nhà tớ.”
“Nhà Trần Yến cũng đông phải không ?” Tô Nham hỏi cô.
Trần Yến gật đầu: “ Ừ, cũng lén sinh đấy. Mẹ tớ là gả tới tỉnh khác, năm sinh em trai tớ trốn đến nhà ngoại, sinh xong liền an toàn, phạt tiền thì giải quyết.”
Tần Việt kinh ngạc nói:“Các cậu ở đây thật lỏng lẻo, mẹ tớ có một đồng sự năm đó muốn lén sinh con gái kết quả mang thai mấy tháng bị bắt đi phá.”
Lâm Cường nói sang chuyện khác: “ Hiện tại trong nhà cậu tớ chỉ có ổng và mợ, mấy đứa con đều làm việc bên ngoài, 5 tháng 10 là tết Trung thu, phỏng chừng sẽ trở về.”
“Chúng ta chơi đến 5 tháng 10 thì đi.”
Xe tới trang trại, hai bên đường cây xanh che kín, rất xa có thể trông thấy một hồ nước bạch quang và vùng núi mây mù lượn lờ.
Trước đó Lâm Cường đã gọi điện cho cậu hắn, vì thế xe vừa đến cổng trang trại, cậu và mợ hắn đã đứng tại đấy nghênh đón.
“Cậu, mợ, họ này đều là bạn học của con, họ cũng tới chơi, ha ha.”
“Tốt, nhiều người càng tốt, nhiều người náo nhiệt. Mau vào phòng ngồi, mợ con nấu súp, vừa vặn vào nhà uống.” Cậu hắn vẻ mặt tươi cười bắt chuyện.
“Cậu cũng đừng bận rộn, tự chúng con chơi, cậu có nghỉ ngơi không?”
“Cậu có nghỉ được gì đâu, ngày nào cũng bề bộn, bây giờ vào thu càng bề bộn, mỗi ngày phải kéo cá đưa hàng. Cậu chuẩn bị cho các con một sọt cua và tôm béo, buổi trưa hôm nay phải uống vài ly, ha ha, Tiểu Cường lên 11 phải không? Cũng nên uống chút rượu !”
“Dạ, chúng con tất cả đều là 11.”
“Thật là nhanh, mới ngày nào con còn tập đi. Thành tích tốt không? Có thể thi mấy trường đại học?”
Lâm Cường buồn cười, vấn đề này cậu hắn lần nào cũng hỏi, nhưng lần nào hỏi xong cậu đều quên.
“Cứ duy trì thế này thì không thành vấn đề.” Lâm Cường mỉm cười, chỉ chỉ Tô Nham và Lương Khuê: “ Hai tên này mới lợi hại, số một số hai cả khối toàn năm đấy, con kém bọn họ một chút.”
“Ôi, thành tích tốt như vậy? Toàn khối bao nhiêu là người a, tương lai hẳn là thi Thanh Hoa Bắc Đại đúng không?”
“Đúng đúng, nhất định có thể đậu.” Lâm Cường vui cười.
Cậu hắn hưng phấn một hồi lại lắc đầu thở dài: “ Đám tai họa nhà cậu hoàn toàn không học được, sớm chạy ra ngoài kiếm cơm. Cậu muốn trong nhà có một sinh viên cũng không được, tụi nó hoàn toàn không muốn.”
“Nghề nào cũng có trạng nguyên, sợ cái gì.”
“Đến, phòng chuẩn bị cho các con đều ở lầu hai, giường chiếu đều đã đổi.”
Nhà rõ ràng là mới xây, rộng rãi sáng ngời, trong nhà thu dọn sạch sẽ, hậu viện còn có một ít hoa hoa cỏ cỏ.
“Khặc khặc khặc , Nham Nham ngươi chuyển đến nông thôn đi, cái nhà kia của ngươi tồi tàn hơn nhiều so với nơi này nha.”
“Chờ ta có tiền dư rồi nói sau, còn phải có xe mới thuận tiện, hoàn cảnh này quả thực thoải mái, trang bị mạng thì càng tốt.”
“Ngươi vĩnh viễn thiếu tiền, Tô keo kiệt .”
Tô Nham thích ý uống một ngụm trà, im lặng là vàng.
Mợ Lâm Cường nhanh chóng mang mì canh gà sang, năm người thỏa mãn nhét đầy bụng, bắt đầu thương lượng đi đến chỗ nào chơi đầu tiên.
Cậu nói: “ Các con muốn đi du thuyền tốt nhất là chọn buổi chiều, giờ buổi sáng trên mặt hồ có sương, hơn nữa các con biết chèo thuyền không?”
Đối mặt năm người, Lâm Cường yếu ớt nói: “ Khi còn bé tớ biết ……”
Cậu hắn trừng mắt: “ Buổi chiều cậu tìm người hỗ trợ các con, trong khu nghĩ dưỡng không ít đứa.”
“Ha ha, vẫn là cậu chu đáo.”
Cách bữa cơm trưa còn một đoạn thời gian, Lâm Cường liền dẫn mấy người đi ra ngoài dạo, hắn vốn rất quen thuộc với khu vực này.
Đi khỏi khu dân cư, bên ngoài cơ bản đều là hồ nước, phụ cận luôn có biển chỉ đường. Rất nhiều nam nhân mặc quần áo plastic không thấm nước vội vàng đến vội vàng đi, khắp nơi đầy rẫy thanh âm motor và mùi cá. Bờ hồ bọn họ đi ngang qua, cá chết có thể nhìn thấy khắp nơi, còn có mấy chú mèo con can đảm đang đi bộ.
“Nhìn thấy ngọn núi xa xa không? Buổi chiều chúng ta đi lên núi chơi, ha ha, chân núi kia còn có thôn xóm, nhưng hoàn toàn thuộc hai huyện khác bên này. Trần Yến, đây là hồ Yến Tử, ha ha, sau này nhất định sẽ là hồ của cậu.”
Trần Yến ngại ngùng cười cười : “ Trùng tên thôi.”
Tô Nham chỉ vào nơi tụ tập nhiều người:“Bên kia đang làm gì vậy?”
“A, đó là người ta tới mua thuỷ sản, qua nhìn xem.”
Chen vào đám người, những người này quả nhiên đang làm ăn, bán cua béo trên đất, Lâm Cường nhỏ giọng nói:“Đến thu, trong thành phố không ít người thích đến mua cua. Đến ngày 5 lúc chúng ta phải về, các cậu nếu muốn mua cua có thể được giá thấp nhất.”
Hai mắt Lương Khuê sáng lên: “ Tớ đang có ý đó, tớ mua một ít tặng anh họ và thầy giáo ở nhờ.”
“A, trong này không phải cua.” Tần Việt kinh hô, chỉ vào một bao tải nói.
Bên trong uốn tới uốn lui xác thực không phải cua, Tô Nham cười nói:“Đó là rắn.”
“Tớ đi xem.” Lương Khuê mừng rỡ, can đảm chạy qua mở bao ra coi, bên trong chừng bốn con rắn, đều rất khỏe mạnh. Lương Khuê lập tức ngắm nhìn bốn phía:“Con rắn này của ai, có bán không? Tôi muốn mua một con.”
“Lương Khuê cậu muốn mua?” Lâm Cường trừng lớn mắt.
“ Đúng vậy, rắn ăn rất ngon, lại bổ. Ôi, mợ cậu biết làm rắn không? nếu không biết thì thảm rồi ……”
(TK : ờ thì ăn rắn bổ nhưng đến lúc nóng quá thì tìm ai giải quyết đây Khuyê Khuê =3=)
Lâm Cường đầu đầy hắc tuyến: “ Tớ gọi điện thoại hỏi một chút……”
Lương Khuê cuối cùng thoả mãn mang một con rắn đi về, giữa trưa thỏa mãn ăn canh rắn như ý nguyện. Những người khác không động đũa, ngược lại cậu của Lâm Cường cao hứng bừng bừng, liều mạng cụng ly với Lương Khuê.
Tô Nham Trần Yến mấy người cầm con cua lớn ngon ngon lành lành mà gặm, trên mặt bàn đều là thức ăn thừa chất đống, vỏ cua, vỏ tôm, xương cá. Một chậu cua lớn ăn đến cả bã cũng không thừa, Tô Nham thỏa mãn xoa bụng nói:“Lúc về tớ cũng muốn mua mấy con cua về, ăn thật ngon.”
“Ha ha, các con mấy đứa này, ở đây muốn ăn cua còn mua cái gì. Có cậu ở đây không cần các con phí tiền, muốn ăn cứ việc lấy trong nhà đi.”
Tô Nham lắc đầu: “ Như vậy rất không biết xấu hổ, hiện tại cua rất đắt, cho chúng con ăn một kí rồi. Chú giúp chúng con bàn giá ưu đãi đã là hết lòng rồi ạ.”
Lương Khuê phụ họa: “ Đúng vậy, chúng con ăn nhiều như vậy đã đủ ngượng, trở về con muốn mua không ít, sao có thể tặng không.”
Cậu lập tức khó xử không thôi, liếc nhìn vợ của mình, mợ ho nhẹ một tiếng, chỉ vào bình rượu hỏi:“Đây là các con mua đến? Đây là Mao Đài thật hả? Còn có hai gói thuốc Trung Hoa, những nhân sâm tổ yến này, còn có những bánh ngọt hoa quả kia…… Những thứ này quá mắc, các con khi về xách về luôn đi, được không?”
Lương Khuê lập tức nói: “ Chúng con làm khách, dù sao cũng phải mang quà. Cậu mợ đừng khách khí, con cũng không phải hối lộ, ha ha ha.”
Cậu Lâm Cường bật cười, muốn hối lộ cũng không cần hối lộ bọn họ.
Mợ lập tức nói: “ Vậy được, quà cậu mợ nhận, nhưng các con muốn cua cũng đừng nói chuyện tiền nong làm mất tình cảm, dù sao cậu mợ cũng phải đáp lễ mà.”
Tháng mười sắc trời ôn hoà, buổi chiều chèo thuyền nhỏ bồng bềnh trên mặt hồ sóng nước lăn tăn, gió hồ nhẹ nhàng thổi qua lập tức sảng khoái tinh thần.
Thuyền này lớn hơn ghe độc mộc, nhỏ hơn thuyền đánh cá, chuyên dùng chở người qua hồ, dùng để đi chơi. Nếu thật sự muốn đánh cá, chở không hơn nổi ba người.
Năm người Tô Nham cộng thêm một thiếu niên mời đến chèo thuyền, sáu người ngồi thuyền có chút chen chúc. Tần Việt sắc mặt rất khẩn trương, cầm lấy mép thuyền không dám lộn xộn, Trần Yến là con gái, hơn nữa không nghịch nước, nên mọi người để cô ngồi chính giữa để đảm bảo an toàn.
Thiếu niên ngăm đen chống thuyền cười ha ha nói: “ Các cậu lá gan quá nhỏ, yên tâm một trăm phần trăm, tớ chống thuyền đáng tin đảm bảo không có việc gì. Thuyền này trước kia cả mười người cũng chở nổi. Chỉ cần buổi chiều không có mưa to gió lớn, các cậu có thể tận tình chơi. Dự báo thời tiết nói, hôm nay ngày nắng, gió cấp2.”
Lời nói này làm Tần Việt nhẹ nhõm không ít, thuyền gỗ chậm rãi trượt đến hồ, cách bờ càng lúc càng xa, rốt cuộc không nhìn thấy bờ hồ. Chỉ có lẻ tẻ vài chiếc thuyền motor lộc cộc lộc cộc lộc cộc rung động ở phía xa, đó là thuyền đánh cá.
Lúc đầu mọi người cảm thấy rất thú vị tò mò, qua hồi lâu chung quanh trừ nước vẫn là nước, mọi người lập tức nhàm chán .
“Hoa sen hạt sen đâu? sao khắp nơi đều trụi lủi ?” Lương Khuê ghé vào mép thuyền thở dài.
“Đừng hoảng, đại khái còn nửa giờ mới có thể đến khu dã hồ, nhìn thấy cột nổi bên kia không, qua cột nổi là dã hồ, chúng ta chèo qua cột là đến. Các cậu nếu muốn hái hạt sen không nên tới hồ này, gần thôn có rất nhiều hạt sen, trong kia chèo thuyền hơi khó phải xuống nước hái.” Thiếu niên nhiệt tình giải thích.
Lương Khuê đành câm miệng, lục ra từ túi Tần Việt một đống đồ ăn vặt phân cho mọi người ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, nghe thiếu niên kia kể chuyện ma truyền lưu phụ cận, ngược lại rất có thú.
Bất tri bất giác đã chèo qua cột nổi, cách đỉnh núi đối diện càng lúc càng gần .
Thiếu niên nói:“Đợi lát nữa lên núi nếu đυ.ng phải người địa phương hỏi, các cậu nói đến du ngoạn nghen.”
“A, đây là ranh giới vùng khác phải không?”
“Đúng vậy. Thuyền đánh cá không được tới, ha ha, du ngoạn thì không sao.”
Thuyền rốt cục cập bờ, bọn người Tô Nham lập tức nhảy lên bờ. Ngửa đầu nhìn vùng núi mây mù trước mắt hơn nửa ngày, Tô Nham chớp mắt nói:“Cái này phải gọi là gò đất chứ ?”
Lâm Cường phụt cười vui vẻ, Lương Khuê khoác vai Tô Nham cười y:“Đừng nói lời ác độc như vậy được không, nơi này cũng không phải vùng núi rừng, thuộc về đồng bằng, phải không? Đỉnh núi cao thế thôi cũng tốt, leo lên sẽ không mệt. Đến, chân núi mọi người chụp ảnh chung trước, vị tiểu ca kia, hôm nay đã làm phiền anh.”
Thiếu niên lắc đầu: “ Không phiền không phiền, ha ha, cameras này thật cao cấp. Để tôi giúp các cậu chụp được không?”
“Được được, đến lúc tôi rửa phim sẽ gửi qua bưu điện cho anh.”
“Vậy cám ơn.”
Mọi người vui sướиɠ hài lòng chụp ảnh dưới chân núi, chụp một mình, chụp chung, chụp một đống mới bắt đầu đeo ba lô leo núi. Núi này cũng không cao, ngẩng đầu liền nhìn thấy đỉnh, tuyệt đối không như mấy khu du lịch, bò lên một đoạn lại một đoạn, mãi không tới đỉnh.
“Ụ này cũng cao chừng hai ba trăm mét, tuy không cao nhưng đều mọc cùng chỗ, rất giống dãy núi .”
Gò đất có cái tốt của gò đất, cho dù bò lên chậm như sên, dọc đường chụp ảnh, đi lên cũng chỉ 30′ phút, bọn họ tuổi trẻ thân khỏe, thật đúng là không biết mệt mỏi.
Lương Khuê đứng trên đỉnh núi ô ô giả sói tru to, Lâm Cường cùng thiếu niên loay hoay chụp ảnh khắp nơi. Tô Nham ngồi trên tảng đá, trước mặt hưởng thụ gió thu, vui vẻ thoải mái đại khái chính là cảm giác này. Đưa mắt ra xa, mặt hồ xa xa sóng nước lăn tăn, thuyền đánh cá bôn ba, hoa sen dập dờn trong gió. Xa hơn chút nữa, là đồng ruộng và thôn nhỏ khắp nơi trên mặt đất, còn mơ hồ thấy được mấy đứa trẻ vui đùa ầm ĩ. Có người nói rất đúng, sống không thể chỉ biết bề bộn, có thời gian đi ra ngoài một chút, nhìn nơi này, ngắm chỗ đó. Nhưng rất nhiều người không cách nào thực hiện, như một đoạn trong bài ca nọ, lúc có thời gian không có tiền, lúc có tiền không có thời gian. Từng mùa trôi qua, cuối cùng vẫn không ngừng bỏ lỡ, sai càng lúc càng nhiều, sau cùng đi trên con phố phồn hoa, trong lòng là mờ mịt và mỏi mệt vô tận.
“Đây là tổ quốc anh hùng, là nơi ta sinh trưởng, trên mảnh đất xa xưa này, khắp nơi đều có sức mạnh thanh xuân ~~~~”
Lương Khuê đột nhiên lên tiếng hát vang, giống như Sư Tử Hống cả phổi cũng run lên, âm cuối kia kéo ra thiệt dài, mọi người cười to. Tâm tình thoải mái của Tô Nham lập tức bị quấy rối, mặt lạnh nói:“Sao cậu không hát Thanh Tàng cao nguyên, cái kia hợp với cậu lắm đấy.”
“Khụ khụ, cậu cũng đừng làm tớ khó xử.” Lương Khuê cười hì hì ngồi xuống kế bên, chậm rãi nói:“Trước kia khi còn bé cùng ông bà nội đi ra ngoài du lịch, thấy núi liền leo, mặc kệ bọn họ già bao nhiêu, mặc kệ tớ nhỏ thế nào, đường núi rất khó đi, cũng không cho tớ ngồi cáp treo. Tớ lớn như vậy, leo Vạn Lý Trường Thành ít nhất 30 lần, có vài lần chỉ có thể nhìn ảnh mà nhớ tới. Ông bà nội thích hát quân ca, cũng yêu hí khúc. Đến đỉnh núi, luôn kéo tớ hát vài bài, cậu đừng nói, những bài ca cũ kia tớ nhớ hết nha, kinh kịch tớ cũng biết vài đoạn. Có muốn nghe một đoạn không?”
Tô Nham lắc đầu:“Nghe không hiểu, ai thèm nghe cậu.”
Lương Khuê không thèm để ý, thân mật khoác vai Tô Nham lắc lắc: “ Cậu chính là miệng độc, trước kia không thân với cậu, tớ đặc biệt chán ghét cậu thế này. Cứ cảm thấy cậu cứ ra vẻ khốc, nhiều lần muốn đánh cậu nhừ tử.”
“……” Tô Nham không nói gì nhìn hắn.
Lương Khuê vội vàng thay đổi ngữ khí vuốt mông ngựa: “ Đó là trước kia không biết, hiện tại cảm thấy cậu trong nóng ngoài lạnh, thật tốt, cái gì cũng tốt hết.”
Tô Nham bật cười.
Lương Khuê vội vàng thêm vào một câu:“Tớ là nói thật. Sau này chúng ta thi cùng một trường đại học, như vậy còn có thể bên nhau.” Hắn vừa nói vừa dựa vào Tô Nham càng lúc càng gần, cười ha hả hận không thể mặt kề cận mặt, Tô Nham bị chen lấn không lên tiếng.
Lương Khuê cười nhìn bầu trời, ánh mắt trong suốt mà chân thành tha thiết, hắn ôm lấy cổ Tô Nham, ung dung nói:“Tớ ở cao trung Lê Hoa không như ý rất nhiều chuyện, thu hoạch duy nhất chính là quen được cậu. Đáng giá, thực đáng giá.”
Tần Việt dựa lưng vào bóng cây cách đó không xa, cười nhàn nhạt nhìn bóng lưng của bọn họ. Xem lâu, nhịn không được cúi đầu lấy điện thoại ra, xem những tin nhắn kia, nét cười lại chậm rãi biến mất khỏi gương mặt cậu.
Hay