Bị một đôi mắt như vậy nhìn, thật giống như bị kim đâm, làm người ta đau.
Trong lòng mọi người bỗng nhiên cả kinh, bọn họ làm sao có thể đối với một thiếu niên như này sinh ra sợ hãi trong lòng? Này không khoa học!
"Ngươi là ai? làm sao lại ở chỗ này?" Một vị nghị sự viên nhíu mày bất mãn nhìn Hạ Thiên Tịch.
Ánh mắt Hạ Thiên Tịch lạnh lùng liếc mọi người một cái, chậm rãi đi vào phòng nghị sự, cánh môi nhàn nhạt nhếch lên: "Ta chính là phế vật các ngươi luôn mồm nói."
Hai chữ phế vật đặc biệt vang lên nặng nề, dường như Hạ Thiên Tịch sợ mọi người không nghe rõ y nói.
"Cái gì? ngươi....ngươi là..." Có người khϊếp sợ trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin nổi nhìn một màn này.
"Ta là Hạ Thiên Tịch, là con trai độc nhất của thống soái cao nhất liên bang Hạ nguyên soái."
Hạ Thiên Tịch ánh mắt cao ngạo nhìn mọi người bình thản nói.
Trước kia, y tuyệt đối không dám lớn mật tuyên bố như vậy, cũng tuyệt đối không dám ở trước mặt mọi người có ánh mắt cao ngạo như vậy, bởi vì khi đó y là phế vật trong mắt mọi người, danh tiếng phế vật mang đến quá nhiều tự ti, nhưng là hiện tại không còn như vậy, là con trai thống soái cao nhất liên bang, cho dù y là phế vật, thân phận của y đặt ở nơi đó, y cũng nên kiêu ngạo mà không phải tự ti.
Nghe Hạ Thiên Tịch nói như vậy, mọi người tập thể trợn trừng mắt, nhìn Hạ Thiên Tịch rồi lại nhìn Hạ Thanh, đều không có phản ứng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Phế vật này không phải là đã tự sát chết vào hai ngày trước sao?
Như vậy người hiện tại đứng trước mặt bọn họ là chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên Tịch không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của mọi người, lập tức đi đến trước mặt Hạ nguyên soái, đối mặt cùng Hạ Thanh, sau đó Hạ Thiên Tịch quay mặt, nhìn các vị nghị viên ngồi bên dưới, thanh âm lạnh băng cường ngạnh, mang theo vẻ nghiêm khắc không người nào dám nghi ngờ: "Các vị, các ngài đều là quân nhân, là quân nhân được hưởng vinh quang cao nhất của liên bang, nhưng thiên chức của quân nhân là gì? Thiên chức của quân nhân là vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh cấp trên, mặc kệ cấp trên ra mệnh lệnh gì, cho dù là bắt các ngươi tự sát hoặc gϊếŧ sạch người nhà các ngươi, các ngươi vẫn phải phục tùng vô điều kiện. Chính là, các ngài vừa nói cái gì? Nghi ngờ nguyên soái của các ngài, phản đối nguyên soái của các ngài, các ngài có biết các ngài vừa làm cái gì hay không? Đây là phản bội! Phản bội thống soái cao nhất liên bang, cũng chính là phản bội liên bang!"
Hạ Thiên Tịch từng câu từng chữ rõ ràng hữu lực truyền vào trong tai mỗi người có mặt ở đây.
Chính xác, thiên chức của quân nhân và vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.
Vừa mới rồi bọn họ phản đối, nếu như bị ấn tội danh chính là phản bội!
Nếu như tội danh lớn như vậy chụp xuống đầu, bọn họ ai cũng không thể thừa nhận nổi.
"Ngươi thằng nhóc ăn nói bừa bãi, ngươi thì biết cái gì? Chúng ta chỉ đang nghị luận, quân nhân chúng ta cũng không có khả năng vì phế vật như ngươi mà đổ máu, hy sinh chiến sĩ cơ giáp vinh quang." Một vị tóc nâu trung niên tức giận đỏ mặt đứng lên chỉ trích Hạ Thiên Tịch.
Mọi người lập tức gật đầu đồng ý.
Hạ Thiên Tịch ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người nói: "Cơ giáp chiến sĩ các ngài là vì vinh dự mà chiến, không có khả năng vì phế vật như ta mà chiến, nhưng là hành động vừa rồi của các ngài đã minh chứng các ngươi phản bội, đây là sự thực không thể nào thay đổi được."
"Ngươi..." Còn có người tức giận đỏ mặt muốn đứng lên phản bác thêm gì đó, lúc này ánh mắt của Hạ nguyên soái lạnh lùng nhìn mọi người nói: "Đủ rồi."
Khí thế cường đại trong nháy mắt chấn áp mọi người hoàn toàn không thể đứng lên, Hạ nguyên soái nhìn mọi người khoát khoát tay nói: "Hội nghị hôm nay dừng ở đây, tan đi!"
Vẻ mặt mọi người phẫn nộ trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tịch, sau đó theo thứ tự đi khỏi phòng họp, thẳng đến khi ra khỏi phòng mới có người kinh ngạc lên tiếng hỏi: "Phế vật kia không phải đã chết sao?"
Mọi người cả kinh!
Đúng vậy! Phế vật đã chết sao có thể sống lại? Bọn họ vừa mới rồi là bàn luận vấn đề này, mà không phải là vấn đề bị phế vật kia kết tội phản bội liên bang.
Mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, hiện giờ phế vật kia đang cùng Hạ nguyên soái ngồi trong phòng nghị sự mắt to trừng mắt nhỏ.
Kỳ thực Hạ Thiên Tịch mới vừa rồi nói chuyện cũng khiến Hạ nguyên soái khϊếp sợ không nhỏ.
Loại này cường hãn khϊếp sợ quả thực sánh bằng việc Hạ Thiên Tịch còn sống sờ sờ trước mặt anh, thậm chí là còn chấn động hơn.