Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 134: Nhàn nhạt tình tố! Ấm áp ở chung (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Thiên Tịch đơn giản tắm rửa qua một cái, thu thập một chút liền chuẩn bị tu luyện, nếu đi ra ngoài luôn gây họa, còn không bằng ở nhà tu luyện đi!

Hạ Thiên Tịch vui tươi hớn hở dùng khăn lông lau thân thể, mặc vào quần áo rộng thùng thình ở nhà, quang não đặt trên tủ đầu giường lúc này phát ra tiếng kêu tích tích, Hạ Thiên Tịch cầm lấy nhìn, là Lăng Thần, khóe môi vô ý thức mà nhếch lên, ánh mắt sáng lấp lánh, trong đôi mắt kia mang theo ý cười ôn nhu, ngay cả mình cũng không chú ý thì ra y lại vui vẻ như vậy.

Hạ Thiên Tịch lười biếng ghé vào trên giường, click mở video trò chuyện, bên kia Lăng Thần cũng ở trong phòng ngủ của hắn, chẳng qua hắn cũng không có vẻ tùy ý lười biếng như Hạ Thiên Tịch, cả người ngồi ở mép giường, mà phòng ngủ của hắn cũng giống như hắn mang lại cho người ta một cảm giác thanh lãnh, phòng ngủ được quét dọn sạch sẽ, đệm chăn chỉnh chỉnh tề tề, đơn giản mà lại sang trọng, nhưng nhìn qua lại có một loại cảm giác thực trống trải.

Hạ Thiên Tịch lười biếng ghé vào trên giường nhếch khóe miệng cười nói: "Ta không thích cách trang trí trong phòng ngủ của ngươi"

Quá thanh lãnh, tuy rằng nhìn qua thực thoải mái, nhưng lại cho người khác một loại cảm giác không ấm áp.

Lăng Thần xoay người ánh mắt nhìn nhìn phòng ngủ của mình một cái, không chút do dự nói: "Chờ chúng ta về sau kết hôn, liền trang trí theo sở thích của ngươi."

Bình thường hắn cũng không đặt nhiều tâm tư ở phòng ngủ, có thời gian hắn đều dùng trong việc rèn luyện.

Nhưng hiện tại có phu nhân thì khác, hắn nguyện ý đem phòng ngủ của mình thành hình thức mà phu nhân thích.

Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi ánh mắt sáng lấp lánh, đặc biệt nghe thấy Lăng Thần thuận theo như vậy, trong lòng quả thực ngọt giống như ăn mật đường, đây là lần đầu tiên y cảm nhận được tư vị tình yêu. Trước kia tuy y thích Lancet, nhưng trước nay chưa từng trải qua cảm giác được người thuận theo như vậy, tư vị được người chiều chuộng, tư vị như vậy không thể không nói làm y thực hưởng thụ.

Hạ Thiên Tịch đem quang não của mình chiếu quanh phòng ngủ để Lăng Thần xem cách trang trí trong phòng của mình: "Ừm, phòng ngủ của ta là cái dạng này, ngươi không nhất định sẽ thích."

Phòng ngủ của y tuy không bẩn không loạn, chính là màu sắc lại là gam màu ấm, phong cách khác xa với gam màu lạnh của Lăng Thần.

Lăng Thần nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua nói: "Thích."

Sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Thiên Tịch, gợi lên khóe môi ôn nhu, ngay cả con ngươi màu bạc lúc này cũng tràn ngập ôn nhu khiến người say mê, dừng một chút: "Chỉ cần là ngươi tự tay bố trí ta đều thích"

Hắn thậm chí muốn kết hôn với Hạ Thiên Tịch ngay bây giờ, sau đó mỗi một góc nhà, ngay cả mỗi một đồ vật trang trí nhỏ nhỏ hắn đều muốn để Hạ Thiên Tịch đi bày trí, sau đó hắn liền bồi ở bên cạnh y nhìn ý bày biện, ngẫu nhiên góp chút ý kiến, đem nhà của bọn họ trang trí thành phong cách cả hai người đều thích, chỉ nghĩ tới hình ảnh ấm áp của hai người khi ở chung sau này, cái loại ngọt ngào này lập tức làm Lăng Thần cả người đều nhu hòa vài phần.

Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi ý cười rất sâu, nhìn khuôn mặt nhu hòa của Lăng Thần, ánh mắt khiến người say mê, trong lòng y ấm áp, hai người trò chuyện một ít đề tài linh tinh trời nam đất bắc, cho dù có lúc im lặng, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy ngại ngùng, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương, trong ánh mắt ôn nhu truyền đạt tình yêu, chỉ cần nhìn nhau, bọn họ cũng cảm thấy tâm đều phải ngấy chết ở trong đó.

Hai người nấu cháo quang não hơn hai giờ, tận đến khi quang não nóng dọa người, Hạ Thiên Tịch mới lưu luyến cắn môi nói: "Quang não của ta sắp hết năng lượng, ta phải ngắt đây."

"Được" Lăng Thần gợi lên khóe môi ôn nhu nói: "Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta tới đón ngươi đi chơi."

"Ừ ừ." Hạ Thiên Tịch ngoan ngoãn gật đầu, ngay sau đó dường như nhớ ra điều gì, lập tức nói: "Khoan đã"

Tay Lăng Thần đang nâng lên dừng lại một chút, ngay sau đó thu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch nhếch mi, đôi mắt sáng long lanh, trong ánh mắt có vài phần giảo hoạt, cười giống như tiểu hồ ly trộm đồ nói: "Ngươi ngày mai còn muốn tìm ta hay không"

Trong ánh mắt Lăng Thần có chưa nghi hoặc.

"Bởi vì ngươi không được phụ thân ta tán thành." Hạ Thiên Tịch cười đến thập phần vui sướиɠ khi người gặp họa, ngã xuống giường gợi lên khóe môi vô tâm vô phế nói: "Chúng ta trước nói cho rõ, nếu không chiếm được sự đồng ý của phụ thân ta, ta sẽ không ở cùng với ngươi."

Cánh môi nhếch lên cùng với đôi mắt sáng lấp lánh ánh giảo hoạt, có tể làm người biết lời y nói cỡ nào không đáng tin.

Y nếu thật sự là yêu, mặc kệ là ai phản đối y đều sẽ mặc kệ mà yêu, tuy Hạ Thanh hiện tại phản đối y và Lăng Thần, nhưng Hạ Thiên Tịch thật đúng là không để ở trong lòng, y biết, chỉ cần mình kiên quyết biểu lộ lập trường, phụ thân nhất định sẽ đồng ý.

Y nói như vậy cũng chỉ để chọc chọc Lăng Thần mà thôi.

Lăng Thần không nghĩ tới cư nhiên còn có việc này, hắn cư nhiên còn chưa được nhạc phụ đại nhân thừa nhận, điều này làm cho sắc mặt luôn luôn lạnh lẽo thoạt nhìn có thêm vài phần cổ quái, giống như đang nghĩ vì sao mình không được nhạc phụ đại nhân thừa nhận.

Chẳng lẽ, bởi vì hắn còn chưa đủ tốt?

Trong lúc nhất thời Lăng Thần cũng không nghĩ ra, hắn nhìn đôi mắt giảo hoạt của Hạ Thiên Tịch trầm tư một chút nói: "Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ khiến Hạ nguyên soái thừa nhận ta."

"Hừ hừ." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều mà hừ hừ hai tiếng, chớp đôi mắt đáng yêu nói: "Ta mới không thèm lo lắng, không có được thừa nhận của phụ thân phải lo lắng cũng nên là ngươi, hừ hừ..."

"Ừ, ta nhất định sẽ khiến Hạ nguyên soái thừa nhận chúng ta." Lăng Thần vẻ mặt kiên định nói.

Tuy không biết Hạ nguyên soái vì sao không thừa nhận hắn, nhưng đã gặp qua Hạ nguyên soái một lần, Lăng Thần phi thường có tin tưởng. Hiện tại thứ nguyên tinh tế đã không phải là địa cầu cổ trước kia, nam nam ở bên nhau là việc thực bình thường, hơn nữa hắn thấy Hạ nguyên soái cũng là một người hiểu lý lẽ, chỉ cần hắn (Hạ Thanh) có thể nói ra nguyên nhân, hắn (Lăng Thần) chắc chắn đều sửa lại, để được hắn thừa nhận.

Ngắt quang não, Hạ Thiên Tịch trước đem năng lượng quang não bổ sung, lại nhìn quả trứng Lục Dực Thiên Hổ đặt trên đầu giường kia, vẫn không có dấu hiệu sắp nở, Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, từ trong không gian lấy ra bách khoa toàn thư linh thảo.

Y trước kia chỉ lo tu luyện, còn chưa kịp xem mấy thứ này, nhìn thời gian hiện tại đã là buổi chiều, phỏng chừng tu luyện một hồi liền không bõ, còn không bằng xem mấy thứ này, đem linh thảo ghi nhớ lại.

"Tiểu Cửu, tiểu Cửu..." Hạ Thiên Tịch trong đầu gọi hai lần, trong đầu mới vang lên âm thanh suy yếu của tiểu Cửu "Chuyện gì?"

"Ngươi làm sao vậy?" Nghe giọng nói suy yếu của tiểu Cửu, Hạ Thiên Tịch lo lắng một trận.

"Không có việc gì, chỉ là ta dùng thân thể thừa nhận tinh thần lực của ngươi có điểm ăn không tiêu, ta phải nghỉ ngơi một thời gian, nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy ta." Tiểu Cửu nói xong thực nhanh liền không có âm thanh gì nữa.

Xem ra tinh thần lực rút ra từ cơ thể mình truyền vào người tiểu Cửu, điều này không ảnh hưởng gì tới cơ thể mình, nhưng lại ảnh hưởng không nhỏ tới tiểu Cửu.

Bởi vậy Hạ Thiên Tịch âm thầm thề, về sau tuyệt đối không thể sơ ý, bởi vì một lần sơ ý của y lại khiến nhiều người tổn thương như vậy.

Hạ Thiên Tịch ngồi trên giường lật xem quyển bách khoa toàn thư về linh thảo, nhớ kỹ hình dáng linh thảo này như thế nào, cùng với tác dụng và công hiệu.

Thời gian y xem cuốn bách khoa toàn thư linh thảo này thực nhanh trôi đi, xuống lầu ăn bữa tối, y lại rèn luyện đơn giản một chút, xem như tiêu thực sau khi ăn, sau đó mới bắt đầu lên giường ngủ.

Cũng không biết có phải do ban ngày ngủ quá nhiều hay không, y ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được, hai mắt sáng lấp lánh một chút cũng không buồn ngủ, Hạ Thiên Tịch buồn rầu xoa xoa tóc, nhìn đồng hồ đều rạng sáng, nhưng y lại không hề buồn ngủ.

Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, bằng không hiện tại rèn luyện? Nhưng y cứ cảm thấy trong lòng ầm ĩ không bình tĩnh được, không rèn luyện thì có việc gì làm, chẳng lẽ lại phải xem sách?

Y đã xem một buổi trưa, hiện tại một chút cũng không muốn xem, vậy thì làm gì?

Hạ Thiên Tịch nằm trên giường hai mắt nhàm chán nhìn chằm chằm trần nhà nhìn rồi lại nhìn, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm bầu trời đêm đen nhánh bên ngoài cửa sổ, chẳng lẽ muốn một đêm đều nhàm chán như vậy sao?

Hạ Thiên Tịch ánh mắt liếc quang não trên tủ đầu giường, đứng dậy đem quang não cầm tới, nhìn một loạt dãy số trong quang não, khi ánh mắt nhìn thấy số quang não của Lăng Thần sáng lên một chút, dùng tay sờ sờ cằm trầm tư, nhìn thời gian hiện tại, Lăng Thần cũng nên ngủ rồi đi!

Y nghĩ nghĩ liền lướt qua dãy số của Lăng Thần, chính là bên trong quang não cũng chỉ có mấy dãy số, cuối cùng cũng không tìm ra một người có thể thắp nến tâm sự suốt đêm với y.

Hạ Thiên Tịch run run khóe miệng, đem dãy số của đám hồ bằng cẩu hữu xóa đi, y cư nhiên không còn người bạn nào, xem ra trước kia vòng giao lưu của y thật khiến người hết chỗ nói.

Hạ Thiên Tịch mỹ tư tư mà nghĩ, mình một chút cũng không có ý muốn quấy rầy Lăng Thần, nhưng tay vẫn cầm quang não không buông, còn không phải là chờ mong Lăng Thần có thể thấy được sao.

Hơn nữa, y cũng quên một việc phi thường quan trọng, bọn họ trải qua mấy tháng huấn luyện, hiện tại đã thành một quân giáo sinh đủ tư cách, có thể trở thành một quân giáo sinh đủ tư cách ở trường quân đội số 1, tính cảnh giác sẽ không cao sao?

Quang não chỉ chấn động một chút, Lăng Thần lập tức cảm giác được, lập tức lấy ra quang não nhìn nhìn, Hạ Thiên Tịch gửi tới một tin ngủ rồi sao?

Lăng Thần không chút nghĩ ngợi giơ tay gọi qua, Hạ Thiên Tịch nhìn quang não trong tay tích tích vang lên, khóe miệng cong lên không cần quá đắc ý.

Lăng Thần hẳn là ngủ bị đánh thức, ngồi ở trên giường mặc quần áo ở nhà, không có vẻ nghiêm cẩn thường ngày, thoạt nhìn có vài phần hơi thở lười biếng, nhưng thực phù hợp với khí chất của hắn hiện tại, làm người liếc mắt một cái liền cảm giác người nam nhân này quả thực khiến người mê muội.

Hiện tại, người nam nhân này là của mình, hơn nữa còn khăng khăng một mực vì mình, Hạ Thiên Tịch trong lòng mỹ tư tư nghĩ.

..........
« Chương TrướcChương Tiếp »