Chương 110: So cha! Ruồi bọ phiền phức!

Cuối cùng, đến khi thanh niên không còn kêu được nữa, bộ mặt hoàn toàn thay đổi biến dạng không biết là sống hay chết, Hạ Thiên Tịch mới đình chỉ bạo lực đối với thanh niên này lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thanh niên này, thanh âm không nhanh không chậm vang lên: "Nếu ngươi không muốn thực hiện, như vậy ta liền đánh tới ngươi không thực hiện được thì thôi."

Thanh niên đang nằm rạp trên mặt đất phát run, nghe được những lời này của Hạ Thiên Tịch giương mắt lên nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc sợ hãi, hé ra khuôn miệng tràn đầy máu loãng phát ra thanh âm nức nở, cũng không biết là muốn nói chuyện hay là khóc.

Sau đó, y khom lưng rút dây lưng bên hông thanh niên, dây lưng dài vang lên vun vυ"t trong không trung, khiến người nghe lạnh run cả người, quả thực CMN huyết tinh bạo lực có phải không?

Chờ đến khi thanh niên trên mặt đất thở không ra hơi, ngay cả rêи ɾỉ thống khổ cũng không còn, Hạ Thiên Tịch rốt cuộc dừng tay quất dây lưng lại.

Mọi người khϊếp sợ nhìn một màn này, thiếu niên này ra tay sao có thể tàn nhẫn bạo lực dọa mù mắt bọn họ.

Bốn người khác còn lại trong lòng run sợ nhìn một màn này, ánh mắt sợ hãi nhìn Hạ Thiên Tịch quả thực giống như Diêm La đến từ địa ngục.

Mẹ ơi! người này thật khủng khϊếp, cứu con.

Hạ Thiên Tịch quay đầu lại, ánh mắt cười như không cười nhìn mấy người còn lại chậm rãi hỏi: "Các ngươi muốn tự thực hiện điều kiện hay là muốn giống như hắn?" Nói xong, dây lưng trong tay được gập lại kéo ra tạch tạch vang lên.

Âm thanh tạch tạch vang lên, khiến người nghe một trận rùng mình. (Bí: Bé nào từng lấy dây lưng nghịch là biết trò này ngay)

Thân thể mấy người run rẩy, cánh môi mấp máy nhất trí quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên Tịch, vẻ mặt như đưa đám xin ta: "Chúng ta tự thực hiện, chúng ta tự thực hiện..."

Nhìn thanh niên trên mặt đất cả người toàn là máu, không biết còn sống hay đã chết, bọn họ tuyệt đối không muốn biến thành như vậy.

Mấy người vừa nói xong, người dập đầu thì lập tức dập lấy dập để còn có một người ngón tay run rẩy cởi bỏ quần áo của mình, chuẩn bị trần trụi chạy quanh sân huấn luyện một vòng, còn có một người một bên vừa dập đầu một bên lớn tiếng kêu Hạ Thiên Tịch là ông nội, xin tha lỗi, lại có một người muốn bò lên vươn lưỡi liếʍ giày Hạ Thiên Tịch, bị Hạ Thiên Tịch chán ghét đá sang một bên, ghét bỏ nói: "Làm giống bọn chúng, dập đầu một trăm cái."

Người này lập tức làm theo.

Sau đó ánh mắt Hạ Thiên Tịch mới nhìn về phía Tề Phi Dương đang đỏ sắc mặt, nhếch cằm lên, đập đập dây lưng vào trong lòng bàn tay hỏi: "Ngươi muốn lựa chọn cái gì?"

Tề Phi Dương trước nay chưa từng nghĩ tới, bản thân cư nhiên sẽ có một ngày chật vật như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, gã vẫn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, trước nay chưa từng vấp phải ván sắt, xuôi gió xuôi nước, lần đầu tiên nếm phải cảm giác không mạnh bằng người, nếm trải tư vị tự tôn bị người khác hung hăng dẫm đạp dưới chân.

Loại cảm giác này, chỉ sợ khiến gã cả đời đều khó có thể quên được.

Tề Phi Dương sắc mặt đỏ bừng trừng đôi mắt to như mắt trâu trừng Hạ Thiên Tịch, hy vọng y có thể bán cho gã một cái mặt mũi, nhưng Hạ Thiên Tịch chính là người không dễ dàng bán mặt mũi cho người khác.

Đuôi mắt y hơi nhướng lên, khóe miệng gợi lên ý cười như không cười nhìn Tề Phi Dương, nhẹ nhàng đập dây lưng trong vào lòng bàn tay nói: "Nếu ngươi không lựa chọn, như vậy để ta tới lựa chọn cho ngươi là được."

Hạ Thiên Tịch tự do tự tại nói, dây lưng trong tay đã hướng tới Tề Phi Dương vung tới.

Tề Phi Dương chịu đựng đau đớn của bả vai trái bị gãy, vươn tay muốn bắt lấy dây lưng đang vung tới, Hạ Thiên Tịch thấy một màn như vậy, ánh mắt lạnh lùng, gợi lên khóe môi hừ lạnh một tiếng, cổ tay linh hoạt xoay một cái, dây lưng đang bay múa trên không trung nhanh chóng bị dời đi.

Bởi vì vai trái bị đau, Tề Phi Dương nhịn đến khuôn mặt vặn vẹo, mà đau đớn này cũng ngăn trở hành động của gã, bằng không gã cũng sẽ bị dây lưng của Hạ Thiên Tịch đánh tới.

Hạ Thiên Tịch thay đổi hướng của dây lưng, dây lưng thật dài bang một tiếng hung hăng nện trên vai trái của Tề Phi Dương, Tề Phi Dương vốn dĩ đã bị đau lại kêu thảm một tiếng, dây lưng quất trên người gã nháy mắt liền đem quần áo của gã bị đánh rách, vết máu thật dài hiện ra, thoạt nhìn dị thường dữ tợn khủng bố.

Bởi vậy, nó thể hiện, lực tay của Hạ Thiên Tịch có bao nhiêu khủng bố, mấy người ở xa thấy một màn này, sôi nổi tưởng tượng nếu là dây lưng này quất vào người mình, bọn họ khẳng định sẽ da bong thịt tróc!

Mẹ ơi! Người này rốt cuộc sức mạnh có bao nhiêu khủng bố đây?

Tuy rằng một roi này của Hạ Thiên Tịch rất khủng bố, nhưng lại kích khởi sự sùng bái càng thêm sôi trào trong mắt mọi người.

Bọn họ đều làm một đám thanh thiếu niên nhiệt huyết phương cương, đối với thanh thiếu niên mà nói, không có ai không thích lực lượng cường đại.

Nhìn ề Phi Dương trên người da bong thịt tróc vết roi, Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe miệng liếʍ liếʍ cánh môi.

Trước nay, đều là người khác kính y một thước, y liền kính người khác một trượng.

Hơn nữa, tôn chỉ của Hạ Thiên Tịch chính là, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, nhổ cỏ tận gốc.

Tuy không cần thiết phải nhổ cỏ tận gốc đối với Tề Phi Dương, nhưng là giáo huấn thì vẫn phải có, để gã khắc sâu suốt đời, khiến Tề Phi Dương sau này thấy y liền đi đường vòng.

Cho nên, Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi cười nhìn Tề Phi Dương, lại lần nữa giơ lên dây lưng trong tay.

Trên mặt Tề Phi Dương lúc này đã không có biểu tình gì, gã cũng không biết phải có biểu tình như nào mới được, một roi vừa rồi mang đến cho gã đau đớn nóng rát từ trên vai truyền tới khắp người, làm cả người hắn phát ra mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán càng to như hạt đậu nhỏ xuống, hiện tại gã nhìn Hạ Thiên Tịch khóe miệng hơi cười, cảm thấy thiếu niên giờ phút này quả thực so với nghe đồn Tu La địa ngục còn muốn khủng bố gấp ba lần.

Gã cắn răng muốn đánh trả, tốt xấu gì gã cũng là bá vương ở đại viện quân khu, sao có thể để người khác bắt nạt thảm như vậy?

Nhưng nhìn thiếu niên hóa thân của Tu La trước mắt, gã cảm thấy, chỉ cần gã có thể chật vật né tránh dây lưng trong tay thiếu niên thì tốt rồi, cũng đừng mong đánh trả.

Xem ra, lần vấp ngã này thật sự để lại ấn tượng khó quên suốt đời của gã, khóe môi Tề Phi Dương nhếch lên nụ cười khổ...

Mắt thấy tránh không được dây lưng đánh tới, Tề Phi Dương nhắm mắt lại chuẩn bị thừa nhận, bình thường gã tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh khiến người chán ghét, nhưng tốt xấu gã cũng là một bá vương, đương nhiên sẽ không tự nguyện giẫm đạp lên tự tôn của mình, cho nên gã tình nguyện bị Hạ Thiên Tịch đánh chết cũng không muốn làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà quỳ xuống.

"Tiểu tử ở đâu? Cư nhiên dám trắng trợn táo bạo bắt nạt người như vậy?"

Một tiếng quát đầy nghiêm khắc truyền đến, thanh âm không giận tự uy mười phần, khi dây lưng trên không trung sắp đánh vào người Tề Phi Dương, một bóng hình nhanh chóng chạy tới bên người Tề Phi Dương, nâng tay lên trực tiếp tiếp được dây lưng trên không, hơn nữa dùng năm phần lực lượng hung hăng kéo lại, muốn đem dây lưng và chủ nhân của nó cùng kéo văng trên mặt đất.

Nhưng Hạ Thiên Tịch sao có thể để người này như ý?

Ánh mắt y lạnh lùng, lạnh lùng hừ một tiếng, khi cảm giác được lực lượng từ dây lưng truyền tới, Hạ Thiên Tịch cổ tay phi thường linh hoạt xoay chuyển, ngón tay buông ra, dây lưng bị nắm trong lòng bàn tay lập tức liền theo cỗ lực kia kéo đi.

Bị bất ngờ như vậy, người trung niên tuy không đến mức ngã ngửa, nhưng cũng bị lùi lại sau một bước.

Mọi người nhìn một màn này đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, cư nhiên ngay cả Will đại nhân cũng bị chấn cho lảo đảo một cái, có thể thấy được lực lượng của thiếu niên kia có bao nhiêu lợi hại.

Mà người trung niên này cũng chính là Will sắc mặt mười phần khó coi, quả thực giống như ăn phải ruồi bọ.

Bị thiếu niên đùa giỡn như vậy, sắc mặt của lão sao có thể đẹp cho được.

Hừ lạnh một tiếng, Will ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hạ Thiên Tịch, vứt đi dây lưng trong tay, nghiêm khắc nói: "Ngươi là tiểu tử nhà ai cư nhiên không có giáo dục như vậy? Cư nhiên dám cả gan ở sân huấn luyện táo tợn bắt nạt người, ngươi biết thân phận của hắn là gì không?"

Hắn trong lời Will cũng chính là Tề Phi Dương.

Lão là đại quản gia trong nhà Tề Phi Dương, bình thường Tề Phi Dương ở đại viện quân khu kiêu ngạo ương ngạnh cũng không thoát khỏi liên quan tới Will.

Will năm nay đã hơn 200 tuổi, đã vào tuổi trung niên, lão là chiến sĩ cơ giáp cấp 5, ở trong đại viện quân khu cũng coi là người xuất sắc. Mà Tề Phi Dương lại là đứa con bảo bối mà Tề nghị viên hơn ba trăm tuổi mới có được, cũng coi như là già rồi còn có con, cho nên Tề nghị viên phi thương yêu chiều bảo bối cục cưng Tề Phi Dương này, nếu không cũng không đem Tề Phi Dương dưỡng ra cái loại tính cách như vậy.

Hôm nay khi Will đang chuẩn bị bữa sáng ưa thích cho tiểu thiếu gia của lão khi về dùng, nào biết cư nhiên ở bên cửa sổ thấy được một màn phi thường buồn cười, tên tiểu tử bình thường thích đi sau lưng thiếu gia cư nhiên cởi sạch quần áo chạy quanh sân đại viện quân khu, dẫn đến không ít người tới xem, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không tốt Will lập tức đi xuống dò hỏi, mới phát hiện tiểu thiếu gia nhà mình bị người bắt nạt, Will lập tức đi tới vừa lúc thấy roi trong tay Hạ Thiên Tịch vung về phía Tề Phi Dương, lập tức liền tức giận lao tới.

Hiện giờ nhìn Hạ Thiên Tịch lão cũng chỉ thấy có chút quen, trong khoảng thời gian ngắn tức giận trong lòng cũng không muốn quan tâm cảm giác quen thuộc này là sao, liền tức giận mắng tới.

Phụt ――

Hạ Thiên Tịch rất không cho mặt mũi cười.

Khi tất cả mọi người cho rằng thiếu niên này muốn xui xẻo, không có ai nghĩ rằng Hạ Thiên Tịch ở thời điểm này cư nhiên có thể cười được. Will đại nhân đều đã tới, chẳng lẽ y không nên xin lỗi hay sao?

Mọi người thần sắc quẫn quẫn nhìn Hạ Thiên Tịch, bọn họ đột nhiên phát hiện, thiếu niên này giống như cùng những thiếu niên bình thường bị bắt nạt khác không giống nhau, bởi vì thiếu niên này luôn khiến cho bọn họ rửa mắt mà nhìn.

Không nghĩ tới mặc kệ là đi tới đâu cũng có loại so cha này tồn tại, Hạ Thiên Tịch thật sự không muốn nể tình liền cười, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn Will, nhếch lên khóe môi cười ý vị thâm trường hỏi: "Như vậy, ngươi là muốn cùng ta so cha sao?"

So thân phận, không phải cũng chính là so cha sao?

Là con trai duy nhất của thống soái cao nhất liên bang, Hạ Thiên Tịch không cho rằng phụ thân của y có thể kém bất cứ một người phụ thân nào của mấy người ở đây.

Thống soái tối cao, đó là gì? Đó chính là quyền lợi chí cao vô thượng, giống với nữ vương của Đế quốc, chẳng qua quyền lợi của liên bang bị chia thành ba phái, Lăng nguyên soái một phái, phụ thân một phái, trung lập một phái.

Will ánh mắt khinh miệt nhìn Hạ Thiên Tịch lạnh lùng một hừ nói: "So cha? Ngươi xứng sao?"

Tiểu thiếu gia cao cao tại thượng nhà lão là thân phận gì? Tên nhóc con không biết từ đâu tới có thân phận gì? Dám can đảm cùng tiểu thiếu gia so cha, đó chính là vũ nhục đối với tiểu thiếu gia.

Hạ Thiên Tịch nhếch khóe miệng, náo loạn một hồi, cảm giác được bụng cũng đói rồi, nhưng người trước mắt, phỏng chừng sẽ không dễ dàng để y rời đi, Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, sau đó nâng lên quang não trên cổ tay nhìn nhìn lựa chọn dãy số của Liber quản gia.

"Tiểu thiếu gia." Ngưc khí mười phần cung kính mọi người ở đây đều nghe được.

"Liber quản gia, phiền ngươi có thể lại đây một chút, nơi này có một ít ruồi bọ phiền phức, hy vọng ngươi có thể lại đây giúp ta xử lý một chút." Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt nói, nhưng ngữ khí kia quả thực không nên quá phiền chán được không!

Mọi người thần sắc quẫn quẫn!

Cư nhiên trực tiếp trước mặt Will mặt mắng chửi người ta là ruồi bọ, tiểu tử lá gan của ngươi cũng quá lớn đấy!

Nhưng bốn chữ Liber quản gia rất quen thuộc nha!

Will vốn dĩ đang nghe Hạ Thiên Tịch đối thoại cùng quang não, thần sắc lạnh lùng hừ một tiếng, vừa lúc lão cũng chuẩn bị chờ quản gia của tiểu tử này tới hung hăng trách cứ một phen, nhìn xem con cái nhà ai không có gia giáo dám can đảm đắc tội Tề gia, lão còn muốn cho nhà đó mất hết danh dự, sau đó lăn ra khỏi đại viên quân khu, liền nghe thấy Hạ Thiên Tịch gợi người trong quang não là Libor quản gia, thân cùng là quản gia, tên Libor chính là vang vọng toàn bộ đại viện quân khu, đó chính là quản gia bên người Hạ nguyên soái mà!

Will theo bản năng trong lòng nháy mắt dâng lên khϊếp đảm, nhưng câu nói sau của Hạ Thiên Tịch kí©h thí©ɧ lão, lão lập tức nổi giận.

Lão sống lâu như vậy, trước nay còn không có người dám can đảm trước mặt lão nói lão là ruồi bọ, Will tức giận đỏ mặt hung tợn nói với Hạ Thiên Tịch: "Tiểu tử, xem ra ta cần phải thay người lớn nhà ngươi dạy dỗ một chút ngươi thằng nhóc không biết trời cao đất dày, không biết lễ phép này."

Will hung tợn nói xong liền hướng tới Hạ Thiên Tịch tập kích nhưng là mộtgiọng nói càng thêm nghiêm khắc nháy mắt vang vọng sân huấn luyện: "Ta xem ai dám dạy dỗ tiểu thiếu gia nhà ta."

Thanh âm khí phách mười phần trong nháy mắt làm người ghé mắt!

..........

(Bí: Libor quản gia, lên!)