Hạ Thiên Tịch quay đầu lại nhìn Lăng Thần, trong bóng đêm khuôn mặt Lăng Thần có chút mơ hồ, nhưng vẫn không che đậy được dung nhan tuấn mỹ của hắn.
Vốn là nam nhân cương ngạnh lạnh như băng, lại trong giờ phút này lộ ra thái độ mềm nhẹ, đặc biệt là giọng nói trầm thấp mang theo một sự mê hoặc, trong lòng Hạ Thiên Tịch giờ phút này bị xúc động.
Nếu nói, Lăng Thần và y vẫn nói chuyện cường ngạnh, y trăm phần trăm khẳng định, giữa y và Lăng Thần tuyệt đối sẽ không có khả năng. Hai người ở bên nhau, không thể cả hai người đều là người ương bướng, chắc chắn phải có một người bao dung nhường nhịn bên kia, Hạ Thiên Tịch từ sớm đã nghĩ tới, bản thân trước khi sống lại là một người luôn nhường nhịn, bao dung, cho nên y liền nhận được một kết cục như vậy. Sau khi sống lại y tuyệt đối không có khả năng lại lần nữa đi vào vết xe cũ.
Một đời này, y vốn dĩ không muốn sớm yêu đương như vậy, Lăng Thần xuất hiện hoàn toàn là ngoài ý liệu của y, nếu không phải Lăng Thần đối với y lì lợm quấn lấy, Hạ Thiên Tịch dám chắc trăm phần trăm khẳng định, tâm y cũng không thể nhanh như vậy liền mở ra cánh cửa băng giá.
Y không phải người thích làm ra vẻ, cũng không nghĩ vì Lancet mà sẽ không hề yêu đương linh tinh, sau khi sống lại tâm cảnh càng rộng rãi, cũng không muốn vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng, y trải qua một lần liền không muốn có lần thứ hai.
Cho nên, y cùng Lăng Thần hiện tại tuy rằng không chính thức ở bên nhau, nhưng là có thể phát triển đến loại quan hệ so với bằng hữu bình thường tốt hơn như hiện tại, đều là do công lao Lăng Thần đối với y lỳ lợm quấn quýt.
Hiện tại, cư nhiên nghe được tiếng lòng trắng trợn của Lăng Thần, trong lòng Hạ Thiên Tịch nói không động là giả.
Trước kia, đều là y thật cẩn thận nhìn sắc mặt người khác, hiện tại cư nhiên là người khác thật cẩn thận nhìn sắc mặt của y, trong lòng Hạ Thiên Tịch ấm áp dào dạt, tâm tình lập tức tốt lên, một đôi mắt hoa đào thon dài cười thành hình trăng khuyết, con ngươi đen bóng như sao trời, sáng lấp lánh đặc biệt khiến người bị hấp dẫn, gợi lên khóe môi tươi cười đáng yêu, y ngạo kiều hừ hừ, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Lăng Thần ngạo kiều nói: "Nói như vậy, ngươi không phải không muốn nói chuyện với ta mà là sợ nói sai sẽ khiến ta tức giận sao?"
Lăng Thần lập tức gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ như trung khuyển ngoan ngoãn, quả thực đều khiến người ta không nói được lời nào.
Nếu lúc này có người nhìn thấy cảnh này, khẳng định muốn phun máu mũi, đây là hình ảnh nữ vương huấn trung khuyển a, quả thực chói mù mắt có được hay không?
Hạ Thiên Tịch tâm tình tốt cười tủm tỉm gật đầu, nhìn vẻ mặt như trung khuyển của Lăng Thần, gợi lên khóe môi, vươn tay, ngón tay thon dài nắm cằm Lăng Thần, cười thấy răng không thấy mắt nói: "Thật ngoan!"
Lăng Thần vẻ mặt trung khuyển như vậy quả thực quá ngoan có phải không?
Lăng Thần nháy mắt đen xì, khóe miệng không thể khống chế run rẩy vài cái.
Nhưng nhìn biểu tình cao hứng như vậy của phu nhân nhà mình, hắn lại không nỡ phản bác.
Thôi! Dù sao mặc kệ mình là cái dạng gì, tóm lại chỉ có thể để cho phu nhân của mình nhìn là được rồi.
Nhìn Lăng Thần không phản đối, thậm chí mày cũng cũng không nhíu một cái, Hạ Thiên Tịch nhướng mày, thật đúng là ngoan như vậy?
Loại cảm giác này, quả thực---không tồi!
Hạ Thiên Tịch ngạo kiều nghĩ, cho nên có thể có trung khuyển ngoan như vậy, như thế nào cũng phải thưởng một chút đi!
Hạ Thiên Tịch nhón mũi chân, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn con người màu bạc của Lăng Thần, trong bóng đem, y nói thầm cũng mang theo một cỗ mị lực khiến người trầm mê.
"Nhìn ngươi ngoan như vậy, đây là phần thưởng cho ngươi!"
Hạ Thiên Tịch ngạo kiều nghĩ,cho nên có thể có như vậy ngoan trung khuyển, như thế nào cũng muốn tưởng thưởng một chút đi!
Hạ Thiên Tịch thanh âm thấp thấp nói, sau đó hôn lên đôi môi lạnh băng của Lăng Thần.
Con ngươi màu bạc của Lăng Thần bỗng nhiên co chặt, ngay sau đó đảo khách thành chủ một tay ôm lấy vòng eo của Hạ Thiên Tịch đưa tới l*иg ngực của mình, một tay giữ cái ót của y, khiến người không thể nhanh như vậy rời khỏi mình, sau đó chính là đảo khách thành chủ hung hăng xâm chiếm khoang miệng của Hạ Thiên Tịch, bá đạo mãnh liệt giống như càn quét chiến trường...
Hạ Thiên Tịch bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, vừa mới nói ngoan đâu, này liền hiện nguyên hình, quả thực nam nhân đều là động vật nghĩ bằng thân dưới, không thể cho một chút ngon ngọt, bằng không sẽ lập tức hóa thân thành sói a!
―――――― Ngày hôm sau, Hạ Thiên Tịch mơ hồ mở mắt ra, chớp chớp đôi mắt nhìn ký túc xá trống rỗng, sau đó từ trên giường ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái, ánh mắt liếc giường đệm của Lăng Thần, chắn xếp chỉnh chỉnh tề tề, ký túc xá cũng không có người, chắc là hắn ra ngoài.
Nhớ tới ngày hôm qua, sắc mặt Hạ Thiên Tịch nháy mắt liền đen, run khóe miệng thề, y nhất định sẽ tuyệt đối không thể lại mềm lòng tùy tiện cho Lăng Thần có trái ngọt ăn. Đừng nhìn Lăng Thần ngày thường là một trung khuyển ngoan ngoãn, mịa! Chỉ cần cho con trung khuyển này một chút ngon ngọt, hắn nháy mắt liền có thể hóa thân thành sói đói, quả thực chính là cmn hung tàn!
Mà y ngày hôm qua thực không có mặt mũi cư nhiên bị Lăng Thần hôn đến hôn mê.
Hạ Thiên Tịch nhớ tới điểm này, trên trán tràn đầy hắc tuyến, hình như trước khi y té xỉu còn nghe thấy Lăng Thần cười nhẹ một tiếng, nói cái gì...hình như là...chỉ bị ta hôn cũng có thể bị xỉu, phu nhân, sau này ở trên giường ngươi sao có thể thỏa mãn vi phu đây?
Ngữ khí than thở, vừa có chút bất đắc dĩ lại vừa sủng nịnh.
Nhớ tới những lời này, Hạ Thiên Tịch sắc mặt có thể đen như đáy nồi.
Phu nhân cái đệch, vi phu, lão tử dựa vào cái gì phải thỏa mãn ngươi?
Hạ Thiên Tịch buồn bực cầm gối đầu của mình hung hăng ném qua giường Lăng Thần, bị hắn ăn đậu hũ còn chưa tính, cư nhiên còn nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, thật đúng là phí phạm một khuôn mặt như vậy.
Hạ Thiên Tịch oán hận nghĩ, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không hài lòng, vì thế đi xuống giường giơ chân hung hăng đá lên giường Lăng Thần mấy cái, cho ngươi can đảm dám nói ra lời như vậy với lão tử, lão tử đá chết ngươi, nói cho ngươi biết, lão tử thể lực chính là rất tốt, đến lúc ở trên giường không biết là ai không thể thỏa mãn ai đâu?
Hạ Thiên Tịch một bên đá giường Lăng Thần, một bên ngạo kiều hừ hừ nghĩ.
"Ngươi đang làm gì?" Lăng Thần mở ra cửa ký túc xá đi vào nhìn thấy Hạ Thiên Tịch đứng ở bên cạnh giường mình, chân còn chưa cả đi giầy, nhấc chân đá đá chăn của mình.
Hạ Thiên Tịch bị giọng nói phía sau làm hoảng sợ, hơn nữa đem cái chăn được gấp gọn gàng của người khác thành một mớ hỗn độn, lại còn bị người bắt tại trận, y lập tức khẩn trương, cái chân trắng nõn còn đang đá tới cái chăn của Lăng Thần, đáng sợ hơn chính là, bị Lăng Thần làm cho giật mình, y cũng không thu hồi lực đạo của chân, không đi giày cứ thế đá thẳng phải cái giường cứng như đá, bị đau là ai, kết quả không nói cũng biết.
"A ――" Hạ Thiên Tịch đau đớn hét to một tiếng.
"Tịch Tịch." Lăng Thần tay mắt lanh lẹ đem hộp cơm trong tay đặt sang một bên, bước nhanh tới phía trước đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của Hạ Thiên Tịch, khẩn trương dò hỏi: "Làm sao vậy, làm sao vậy?"
"Ngươi hỏi làm sao vậy?" Hạ Thiên Tịch đau đớn phát khóc, quay đầu hung tợn trừng mắt lườm Lăng Thần một cái, toàn thân đều run rẩy, vịn vào Lăng Thần nói: "Mau đem lão tử đặt lên giường!"
Lăng Thần lập tức đem Hạ Thiên Tịch đặt lên giường, lúc này mới ngồi xổm xuống xem chân Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch vốn không đi giày, cho dù là chân nam nhân, chân y cũng thật xinh đẹp, hơn nữa làn da trắng sữa, bởi vì vừa rồi y không khống chế lực đạo, đầu tiên nhận tai ương chính là ngón chân cái, móng chân phấn nộn trong suốt trực tiếp bung ra, máu tươi đều chảy.
"Sao lại nghiêm trọng như vậy?" Lăng Thần vừa thấy đổ máu, lập tức nhíu mày nói: "Ta ôm ngươi đi phòng y tế."
"Đi phòng y tế cái gì?"Hạ Thiên Tịch đau tới phát bực, nhưng vẫn biết giữ thể diện, tuy hiện tại y rất đau, nhưng phòng y tế là địa phương nào? Đó là nơi trị liệu tinh thần lực bị hao tổn và bộ phận bị thương, y chỉ có một ngón chân đυ.ng phải liền đi phòng y tế, này không phải khiến người chê cười sao?
"Ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, sao có thể không đi phòng y tế?" Lăng Thần phi thường không đồng ý phản đối, hơn nữa lập tức bế ngang Hạ Thiên Tịch quyết định đưa đi phòng y tế.
Đừng nói là Hạ Thiên Tịch ngón chân chảy máu nghiêm trọng như vậy, cho dù trên chân Hạ Thiên Tịch chỉ có một vết xước, hắn cũng sẽ đau lòng muốn chết.
Hiện tại, nhìn màu máu đỏ tươi trên chân, Lăng Thần đều muốn đem giường của mình hủy thi diệt tích.
Dám có gan bắt nạt phu nhân hắn, quả thực chính là tìm chết.
"Bỏ ta xuống, bỏ ta xuống..." Hạ Thiên Tịch lập tức ồn ào, nhưng y không phản kháng lại được đối phương, chút thương tích nhỏ như này còn đi phòng y tế: "Trong phòng đều có hộp cấp cứu, trong hộp cấp cứu có thuốc, ngươi mau đi xem một chút."
Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch, mím môi mỏng không nói một câu, nhưng là ánh mắt rất kiên định, chính là muốn đem Hạ Thiên Tịch ném thẳng tới phòng y tế.
"Nhanh bỏ ta xuống." Hạ Thiên Tịch trực tiếp xụ mặt nghiêm túc hạ lệnh, Lăng Thần nhăn lại mày, bá đạo trực tiếp đem Hạ Thiên Tịch ôm đi.
"Ngươi có phải muốn cùng ta giằng có như này, để ta đau chết?" Hạ Thiên Tịch trừng mắt nhìn Lăng Thần, nghẹn miệng nói, hơn nữa liên tục nức nở, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp chớp chớp rơi xuống mấy giọt nước mắt cá sấu.
Lăng Thần lúc này mới không nói một tiếng đem Hạ Thiên Tịch đặt lên trên giường, hơn nữa khi nhìn thấy Hạ Thiên Tịch khom lưng muốn nhìn ngón chân mình, nghiêm khắc ra lệnh:"Thành thật chút."
Ngữ khí vừa có điểm nghiêm khắc nghiến răng nghiến lợi lại vừa bất đắc dĩ.
Đối với Hạ Thiên Tịch không nghe lời lại còn làm mình bị thương, Lăng Thần đều hận không thể giáo huấn y một trận mới được! Ngươi nói ngươi cứ ngủ cho tốt đi đá giường hắn làm gì? Bị thương cư nhiên còn không đi phòng y tế? Nếu không phải vừa rồi hắn nhìn thấy mấy giọt nước mắt cá sấu, Lăng Thần nói gì cũng muốn ôm y đi phòng y tế.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thần nói lời nghiêm khắc như vậy với Hạ Thiên Tịch, hơn nữa con ngươi màu bạc còn hung tợn trừng nhìn Hạ Thiên Tịch một cái, sau đó mới xoay người đi tìm hộp cấp cứu.
Hạ Thiên Tịch bĩu môi, ánh mắt nhịn không được nhìn thoáng qua Lăng Thần đang vội vàng tìm kiếm hộp cấp cứu, trong lòng than một tiếng, vẫn là con trung khuyển ngoan ngoãn tối qua khiến người thích hơn! Hừ hừ...