"Từ ba năm trước sau khi ngươi mất tích, ta liền tòng quân, đồng thời còn có Flina, Lạc Vô Dật và Tinh Dạ, Dạ Đồng từ sau khi rời khỏi trường Quân đội số 1 liền không biết đi đâu, mấy năm nay cũng vẫn luôn không có tin tức của hắn.
Hai người nhanh chóng theo sau, nhưng tới khúc quẹo vào lại không nhìn thấy bóng người lúc trước, thật giống như thân ảnh vừa rồi là hoa phù dung sớm nở tối tàn vậy.
Lăng Thần kể cho Hạ Thiên Tịch nghe một chút về tình huống gần đây của đám người bọn họ: "Khi ta nhận thấy ngươi xuất hiện ta liền lập tức từ chỗ tòng quân vội vã trở về, hiện tại Flina, Lạc Vô Dật và Tinh Dạ còn ở trong quân đội, bọn họ hiện tại đều sinh hoạt rất khá, chỉ là hiệu quả ma pháp tăng lên không rõ ràng."
"Chờ sau khi ta sinh con của chúng ta xong sẽ đi xem bọn họ." Hạ Thiên Tịch sờ sờ hai bảo bảo trong bụng, tuy hệ thống nói hai bánh bao nhỏ sau khi thành hình liền có thể cùng bọn họ dùng ý thức giao lưu, nhưng hai bánh bao nhỏ này trên cơ bản mỗi ngày đều đang ngủ, phát triển cơ thể, Hạ Thiên Tịch không tới quấy rầy bọn chúng.
"Ừ."
"Bây giờ chúng ta có đi lên trước nhìn xem thử không?" Hạ Thiên Tịch hỏi.
Bóng dáng y nhìn thấy vừa rồi thật sự rất giống Dạ Đồng.
Nổi bật nhất là mái tóc dài chạm đất màu xanh băng xinh đẹp kia, tóc dài như vậy rất dễ dàng khiến người nhớ kỹ.
"Ừ, ta thử đi lên trước nhìn xem." Lăng Thần dắt tay Hạ Thiên Tịch, hai người đi sâu vào hẻm nhỏ phía trước, đi được một lúc cũng không thấy có nửa bóng người nào.
"Chẳng lẽ là ta nhìn lầm?" Hạ Thiên Tịch nghi hoặc nói.
"Nếu tìm không ra, vậy không tìm, chúng ta trở về."
Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, hai người xoay người đi trở về, chợt hai người đều dừng lại bước chân, đồng thời quay đầu nhìn về phía một cái hẻm nhỏ khác.
"Bên kia có tiếng động."
"Đi xem." Lăng Thần nắm chặt tay Hạ Thiên Tịch, sắc mặt nghiêm túc.
Vì ma pháp của hai người tăng lên, cho nên thính lực của bọn họ đều nghe thấy rõ ràng trong phạm vi ba dặm.
Tiếng động vừa rồi, thật giống như là -- tiếng thứ gì đó đang ăn đồ vật vọng lại.
Chỉ nghe một chút đã khiến người sởn hết da gà.
Nếu là động vật bình thường gặm đồ vật, tiếng động vọng lại tuyệt đối không như thế, hơn nữa còn là một cái hẻm sâu thẳm, hai người đồng thời nghĩ tới tiếng động tang thi ăn thịt người.
"Cẩn thận một chút." Lăng Thần âm thầm truyền âm cho Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch sắc mặt nghiêm túc gật gật đầu.
Hai người rẽ sang một con đường khác, phóng nhẹ bước chân đi tới trước cửa một nhà, loại thanh âm gặm thực này chính là từ sau cánh cửa nhà này truyền tới, vì cánh cửa hơi hé mở, cho nên thanh âm mới có thể truyền ra rõ ràng như vậy. Hai người liếc mắt nhìn nhau lập tức đẩy cánh cửa trước mặt ra, mùi máu tanh nồng lập tức tràn ngập quanh quẩn ở chóp mũi.
Hạ Thiên Tịch ngửi thấy mùi máu tanh này, dạ dày lập lức quay cuồng, cực kỳ buồn nôn.
Mà giây phút hai người đẩy cửa, một thân ảnh màu trắng lập tức bay ra khỏi cửa sổ nhảy ra ngoài, Lăng Thần lập tức chạy tới, thân ảnh màu trắng kia đã biến mất.
Hạ Thiên Tịch khó chịu lập tức rời khỏi cửa nôn mửa, mùi vị bên trong kí©h thí©ɧ rất lớn đối với y, tuy bọn họ không sợ, nhưng mang thai lại không chấp nhận được mùi tanh, cho nên mùi máu tanh nồng kia có ảnh hưởng rất lớn với y.
Lăng Thần lập tức chạy ra, tháy y khó chịu cúi gập người nôn mửa, sắc mặt lập tức nôn nóng, đầy mặt quan tâm: "Bảo bối, ngươi thế nào?"
Hắn chạy nhanh đỡ lấy Hạ Thiên Tịch, một tay vỗ vỗ lưng y, để y thoải mái một chút.
Hạ Thiên Tịch nôn trong chốc lát mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút, đồ ăn vặt vừa ăn cũng nôn ra toàn bộ, đúng là có chút phí công.
"Không có việc gì, khá hơn nhiều." Thoải mái thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt Hạ Thiên Tịch vẫn hơi trắng bệch, đều là do vừa mới nôn mửa gây ra.
"Đi, trước rời đi nơi này, ta đi mua nước cho ngươi súc miệng." Lăng Thần không do dự ôm ngang Hạ Thiên Tịch lên.
"Ta không có việc gì." Hạ Thiên Tịch lập tức giãy giụa muốn xuống dưới, lát nữa ra khỏi hẻm, bên ngoài đều là người, y sao có thể không biết xấu hổ để cho Lăng Thần ôm mình hiên ngang đi ở bên ngoài như vậy chứ.
"Đừng nhúc nhích." Trong ánh mắt Lăng Thần tràn đầy quan tâm, giọng nói tuy có chút nghiêm khác, nhưng vẫn không che giấu được ngữ khí cưng chiều.
Hạ Thiên Tịch biết hắn rất tức giận, cũng không nói gì nữa, nghiêng đầu dựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại.
Thôi, mất mặt thì mất mặt! Còn hơn để hắn tự trách.
Lăng Thần trực tiếp lấy ra một quyển trục ma pháp sơ cấp, hiện tại hắn đã có thể tùy ý khống chế quyển trục ma pháp sơ cấp và trung cấp, cho nên hắn trực tiếp dùng 1 cái, thân ảnh hai người lập tức biến mất khỏi hẻm nhỏ về đến nhà.
Còn may trong hẻm nhỏ không có người, bằng không nhất định sẽ bị hình ảnh biến mất trong nháy mắt của bọn họ dọa tè ra quần.
Về đến nhà, Lăng Thần lập tức đặt Hạ Thiên Tịch lên trên giường, lại cầm nước cho y súc miệng.
Hạ Thiên Tịch súc miệng sau đó nằm trong ô chăn, Lăng Thần dịch dịch góc chăn cho y, hôn lên khóe miệng của y, dịu dàng nói: "Ngoan, ngủ một giấc."
"Ta không sao, ngươi đừng tự trách." Tuy Lăng Thần vẫn dịu dàng nhìn mình như vậy, nhưng vừa thấy sắc mặt của Lăng Thần liền biết chắc chắn hắn đang tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho y. Hạ Thiên Tịch vươn ngón tay nhẹ vỗ về lông mày đang nhíu chặt của Lăng Thần, đem đầu mày hắn vuốt phẳng, liền nôn nóng nói: "Ta thật sự không sao, cũng không trách ngươi, chúng ta cũng không ngờ tới bên trong lại có cảnh tượng như vậy."
Vừa thấy chính là tang thi đang ăn người nó vừa gϊếŧ.
Bằng không mùi máu tươi sẽ không nồng đậm như vậy.
Hạ Thiên Tịch chỉ ngửi thấy mùi máu tanh lúc vừa mới mở cửa, đã cảm thấy không thoải mái, cho nên y cũng không thấy một màn không nỡ nhìn sau cửa kia.
"Ngoan." Lăng Thần cúi người hôn lên khóe môi y trấn an: "Trước ngủ một giấc, chờ ngươi tỉnh rồi nói tiếp."
"Vậy ngươi không được tự trách, cái này không phải lỗi của ngươi." Hạ Thiên Tịch cố chấp nhìn Lăng Thần.
Lăng Thần gật gật đầu.
Hạ Thiên Tịch lúc này mới an tâm nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.
Lăng Thần nhìn khuôn mặt đang ngủ của Hạ Thiên Tịch, xác định y đã ngủ rồi mới ra khỏi phòng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Tuy tang thi kia cũng không gây ra bất cứ thương tổn gì cho Hạ Thiên Tịch, nhưng hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho tang thi khiến người hắn yêu khó chịu, càng không thể tha thứ cho bản thân, nếu hắn có thể cảnh giác một chút, thì sẽ không khiến y khó chịu như vậy.
Lăng Thần quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ, thân ảnh lập tức biến mất, hắn trước phải đi điều tra một phen, tốt nhất có thể bắt được tang thi kia, thay tức phụ hả giận.
Chờ Hạ Thiên Tịch lại lần nửa tỉnh lại đã là buổi chiều, Lăng Thần liền canh giữ bên người y, mắt phượng vẫn không nhúc nhích nhìn y, thâm tình chuyên chú.
Hạ Thiên Tịch mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, một màn này còn rất có một phần quyến luyến tình ý miên man.
Lăng Thần nhịn không được cúi đầu hôn lên khóe môi y, sau đó liếʍ liếʍ cánh môi y, Hạ Thiên Tịch từ trong ổ chăn vươn tay chủ động ôm lấy cổ Lăng Thần, hé miệng, cực kỳ thuận theo tùy ý hắn hôn mình.
Đầu lưỡi Lăng Thần nhân cơ hội mở ra hàm răng của y, hai người tới một nụ hôn sâu cuồng nhiệt.
Nụ hôn đầy triền miên kịch liệt.
Thật lâu sau, rời môi, hai người đều có chút thở dốc.
Đầu Lăng Thần tì lên đầu Hạ Thiên Tịch, hai người nhắm mắt lại thở dốc.
Không khí trong giây phút này, vừa ấm áp vừa tốt đẹp.
Hạ Thiên Tịch bình phục lại tâm tình một chút, bởi vì trán bọn họ đang dán vào nhau, cho nên chóp mũi đối diện chóp mũi, môi tuy đã tách ra, nhưng khoảng cách cũng không vượt quá 1cm.
Hạ Thiên Tịch vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi liếʍ lên cánh môi hơi lạnh của Lăng Thần.
Thân thể Lăng Thần run lên, sau đó ngẩng đầu, mắt phượng sâu thẳm nhìn Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch cười hì hì, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ miệng mình, đôi mắt đào hoa hẹp dài hơi nhướng lên mang theo một cỗ phong lưu, đuôi mắt hơi nhếch cực kỳ câu dẫn.
Nhìn một màn này, đôi mắt Lăng Thần bỗng trở nên sâu thẳm cực kỳ thâm thúy.
Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi cười, ánh mắt xán lạn nhìn hắn.
"Bảo bối, ngươi là cố ý." Giọng nói trầm thấp của Lăng Thần cực kỳ nghẹn ngào, phi thường mị hoặc.
"Đúng vậy!" Hạ Thiên Tịch cười tủm tỉm nói: "Vậy ngươi có muốn mắc câu hay không?"
Nói xong, còn cực kỳ không sợ chết ném một cái mị nhãn.
Quả thực có thể câu chết người.
Lăng Thần gợi lên khóe môi cười đầy tà khí, thân thể hơi đè lên người Hạ Thiên Tịch nhẹ giọng nói: "Bảo bối đều biến thành một tiểu yêu tinh câu nhân như vậy, ngươi nói ta có thể bị mắc câu hay không? Hửm?"
Hạ Thiên Tịch cười hì hì nhướng đuôi mắt: "Phải không? Sao ta lại không thấy ngươi hành động?"
"......" Lăng Thần đột nhiên cười ra tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần sung sướиɠ: "Bảo bối, cho dù lát nữa ngươi khóc lóc xin tha, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha ngươi."
Hạ Thiên Tịch ngạo kiều nhếch cằm lên, hừ một tiếng, bộ dáng không chỉ cực kỳ kiêu ngạo mà còn rất câu dẫn người ta.
Lăng Thần làm gì còn nhịn được nữa? Bị tiểu tức phụ của mình câu dẫn như thế, nếu hắn còn có thể nhịn được thì không phải là đàn ông.
Lăng Thần lập tức xông lên phía trước.
Trong lúc nhất thời, gối chăn điên đảo, tình ý vô hạn.
Nhớ thân thể y, Lăng Thần cũng chỉ muốn y một lần, làm xong, Hạ Thiên Tịch giống như người không xương làm ổ trong lòng Lăng Thần, nhìn qua lười biếng như một bãi nước mùa xuân.
Lăng Thần ôm y, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, bị Hạ Thiên Tịch nháo một hồi, hắn cho dù có tức giận thì giờ phút này cũng không tức được nữa.
"Bảo bối, cuộc đời này có thể gặp được ngươi ta thật là may mắn." Lăng Thần không chút bủn xỉn nói ra lời âu yếm.
Hắn biết Hạ Thiên Tịch làm như vậy là để hắn không tự trách, muốn cho tâm trạng của mình tốt lên.
Có thể có được người yêu săn sóc như vậy, quả thực chính là cực kỳ may mắn.
"Hừ hừ." Hạ Thiên Tịch ngạo kiều rầm rì một tiếng: "Cho nên về sau ngươi phải đối tốt với ta, bằng không ta sẽ ly hôn với người."
"Ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời, để ngươi cả đời này đều không ly hôn được với ta." Lăng Thần gắt gao ôm chặt lấy y thâm tình nói.
Hạ Thiên Tịch híp mắt hừ hừ, biểu tình lười biếng thích ý thật sự rất giống một con mèo nhỏ.