Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 340: Ớt chỉ thiên đỏ chót ^_^

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sinh đôi thật quá hoàn hảo!

Lăng Thần: "......"

Hạ Thanh: "......"

Úc Trục Thiên: "......"

Ba người đồng thời dùng ánh mắt cực kỳ khϊếp sợ nhìn Hạ Thiên Tịch.

Dưới ánh mắt công kích của ba người, Hạ Thiên Tịch rụt rụt đầu.

Y không phải cố ý muốn giấu giếm tin tức này, hiện tại không phải đã nói ra rồi sao? Còn dùng ánh mắt hung tợn như vậy nhìn y làm gì?

Sắc mặt Lăng Thần lập tức đen xì, cư nhiên là thai đôi, hơn nữa hắn còn chẳng hay biết gì, rốt cuộc y còn có chuyện gì giấu giếm mình nữa? Chỉ nghĩ thôi, Lăng Thần đã cảm thấy ngực khó chịu.

Khuôn mặt khϊếp sợ của Hạ Thanh rất nhanh liền khôi phục lại như bình thường, chẳng qua hai tay nắm chặt thành quyền mà thôi, anh cư nhiên quên mất phải cho con trai kiểm tra thân thể một chút, quả thực không thể tha thứ.

Người khổ bức nhất phải kể đến Úc Trục Thiên, nếu có thể, hắn thật sự muốn đâm đầu vào tường.

Vì răng con trai cố tình lại mang thai đôi?

Nếu là một thai, trong lòng hắn còn hơi cần bằng một chút, dù sao cháu trai sinh ra, không mang họ của con sói ngậm con trai hắn đi là được.

Nhưng mà hiện tại cố tình là thai đôi, vừa lúc chia đều cho hai họ, chỉ mình hắn không có, thật là nghĩ như nào cũng thấy muốn khóc, thượng đế đối xử quả thật quá không công bằng với hắn.

Im lặng một lúc, Hạ Thanh nói: "Trước gọi bác sĩ tới kiểm tra thân thể cho con một chút."

"Đúng đúng, con hiện tại mang thai phải cẩn thận, những đồ bổ kia con cứ ăn đi, ăn xong thì nói cho ta, ta lập tức cho người mang tới tiếp." Úc Trục Thiên buồn bực một hồi, ngay sau đó lập tức quan tâm dặn dò con trai.

"Vẫn lại gọi bác sĩ tới kiểm tra." Lăng Thần vẻ mặt kiên định nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch le lưỡi, kỳ thật y muốn nói, căn bản là không cần gọi bác sĩ, bản thân y mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trạng thái phát triển của bánh bao nhỏ có tốt hay không.

Nhưng nhìn ánh mắt ba người, y thông minh lựa chọn không nói gì, vì hiện tại ánh mắt của ba người quả thực có chút đáng sợ.

Rất nhanh bác sĩ liền tới đây, trải qua một loạt kiểm tra lăn lộn, cuối cùng đưa ra tổng kết: hai bảo bảo hiện tại đều rất tốt, không có chút tật xấu nào.

Chuyện này mới xem như được cho qua, Hạ Thiên Tịch cũng thở ra nhẹ nhàng một hơi, hơn nữa lặng lữ tiến vào hệ thống nhìn một chút, trạng thái phát triển của hai bánh bao nhỏ vẫn là cực tốt như cũ, xem ra trạng thái phát triển của hai bánh bao nhỏ cũng có liên quan tới việc Lăng Thần ở bên cạnh.

Bình thường y bảo trì ăn ngon, ngủ ngon, tâm tạng tốt, trạng thái phát triển mới chỉ là tốt, Lăng Thần vừa ở ở bên cạnh, trạng thái phát triển liền trực tiếp biến thành cực tốt.

Xem ra mấy bánh bao nhỏ vẫn rất là thích người cha Lăng Thần này.

"Sao thế?" Nhận thấy ánh mắt của Hạ Thiên Tịch nhìn qua, Lăng Thần quan tâm dò hỏi: "Có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?"

"...." trên trán Hạ Thiên Tịch có đàn hắc tuyến chạy qua, y chỉ nhìn hắn một cái liền là thân thể không thoải mái hay sao? Ngươi có phải khẩn trương quá mức rồi hay không?

"Ta không có việc gì." Hạ Thiên Tịch lắc đầu: "Chúng ta hiện tại về nhà đi!"

"Được." Nếu kiểm tra xong rồi, xác nhận bánh bao nhỏ đều không có vấn đề gì, Lăng Thần liền gật gật đầu.

"Hai đứa các con từ giờ về sau đừng ở riêng với nhau nữa, cứ ở chỗ ta đi!" Hạ Thanh trực tiếp lên tiếng ra lệnh.

"Nếu hiện tại Tiểu Tịch có thai, ta không yên tâm để hai đứa các con ở riêng với nhau."

Hạ Thiên Tịch: "......"

Y thật sự cảm thấy bản thân vẫn rất bình thường, không cần phải thời thời khắc khắc bảo vệ như vậy, cứ cảm thấy có điểm quái lạ!

"Phụ thân, không cần, hai bọn con ở riêng không sao đâu, Lăng Thần sẽ chăm sóc con." Hạ Thiên Tịch lập tức nói tiếp, ở chung với phụ thân, chắc chắn sẽ không thuận tiện, hơn nữa nếu y muốn ăn gì đó, chắc chắn phụ thân sẽ quản rất nghiêm khắc.

Hạ Thiên Tịch tưởng tượng, ở chung với phụ thân quả thực không có lợi gì cho bản thân, cho nên kiên quyết không thể ở cùng phụ thân.

Hạ Thiên Tịch nhanh chóng dùng tay âm thầm nhéo eo Lăng Thần.

Lăng Thần: "......"

Tiểu tức phụ, ngươi nhéo ta có độc ác quá hay không.

Hít ngược một hơi khí lanh, Lăng Thần lập tức cung kính nói: "Phụ thân, con nhất định sẽ chăm sóc Tịch Tịch thật tốt, tuyệt đối sẽ không để ý có vấn đề gì."

Ánh mắt Hạ Thanh nhàn nhạt nhìn qua hai người không nói gì.

Hạ Thiên Tịch âm thầm nhéo eo Lăng Thần lần nữa, tỏ vẻ y tuyệt đối sẽ không ở chung với phụ thân.

Lăng Thần giật giật khóe miệng: "Phụ thân, con bảo đảm sẽ không để Tịch Tịch có việc gì, về sau sẽ luôn một tấc cũng không rời khỏi y."

"Thân thể nó vào lúc này tốt nhất đừng để nó đi ra ngoài, mặc kệ nó muốn làm gì ngươi đều phải ở bên cạnh." Hạ Thanh xem như thỏa hiệp nói.

Hạ Thiên Tịch lập tức gật đầu.

Hai người cuối cùng ra khỏi Hạ gia.

"Vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết, còn tưởng phụ thân thật sự muốn chúng ta ở nhà." Hạ Thiên Tịch ra ngoài vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.

Chỉ nghĩ thôi cũng biết ở trong nhà chắc chắn không thuận tiện tới mức nào.

Kiên quyết không ở trong nhà.

Lăng Thần buồn cười nhìn y, mắt phượng lại nhìn nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của Hạ Thiên Tịch.

"Làm sao vậy?" Nhận thấy tầm mắt hắn dừng trên bụng nhỏ của mình, Hạ Thiên Tịch giơ tay, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, động tác mềm nhẹ mang theo chút dịu dàng, giọng nói không tự chủ được trở nên ôn nhu: "Ngươi nói bảo bảo của chúng ta về sau sẽ như thế nào?"

"Nhất định là ưu tú nhất." Tâm trạng hiện tại của Lăng Thần vẫn là có chút kích động, nghĩ tới trong bụng Hạ Thiên Tịch dựng dục kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, tâm tình của hắn không thể không kích động.

Lăng Thần nhịn không được ôm chặt Hạ Thiên Tịch, đầu chôn ở hõm vai Hạ Thiên Tịch, cả người đều cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.

"Sao thế?"

"Bảo bối." Giọng nói Lăng Thần khàn khàn.

"Ừ?"

"Bảo bối."

"......"

"Bảo bối bảo bối bảo bối......" Lăng Thần liên tục gọi, giọng nói nghẹn ngào trầm thấp, mang theo mị lực thuộc về nam nhân.

Hạ Thiên Tịch ôm lại hắn, cười cười, ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn.

Không khí lúc này quả thực tốt đẹp ấm áp.

Về đến nhà.

"Ngươi muốn ăn gì? Ta đi làm." Lăng Thần đỡ Hạ Thiên Tịch thật cẩn thận ngồi lên sô pha, nhanh chóng dò hỏi.

Hạ Thiên Tịch sờ sờ bụng, thật đúng là có chút đói bụng.

"Tương giò, gà ớt, cá hầm ớt, ớt xanh xào thịt......" Một loạt đồ ăn đều là thịt.

Hiện tại y chỉ muốn ăn thịt.

Lăng Thần: "......"

Sao toàn là món khẩu vị nặng thế.

"Bảo bối, hay là chúng ta ăn một vài món thanh đạm, uống chút cháo nhé!" Món ăn khẩu vị nặng như vậy, dạ dày thật sự không có vấn đề gì chứ?

Hạ Thiên Tịch lập tức nhếch mắt, đôi mắt đào hoa hẹp dài như dao nhỏ vèo vèo nhìn qua Lăng Thần: "Con trai ngươi muốn ăn."

Quả thực vô liêm sỉ cộng thêm da mặt dày, cư nhiên lôi con của hắn ra làm cớ.

Lăng Thần: "......"

Không thể tìm cái cớ khác được sao? Rõ ràng con của hắn hiện tại còn chưa thành hình đâu.

"Ta đi làm cho ngươi, nhưng trước khi ăn phải uống một chén cháo." Lăng Thần hậm hực sờ sờ mũi, con trai là lớn nhất, hắn không thể phản đối!

Nhưng mà, cần phải uống cháo, ít nhất là lót dạ dày trước, đỡ tổn hại đến dạ dày.

Hạ Thiên Tịch thỏa hiệp gật đầu.

Một người nhàn nhã mà ngồi ở trên sô pha, trong phòng bếp truyền đến tiếng dao chặt trên thớt, Hạ Thiên Tịch nhàm chán đi tới cửa bếp nhìn xem, nam nhân đeo tạp dề đang nghiêm túc xào đồ ăn.

Một tay Hạ Thiên Tịch sờ sờ cằm đưa ra một cái kết luận, quả nhiên nam nhân nghiêm túc nấu ăn là đẹp trai nhất.

"Sao lại tới đây? Ta sắp làm xong rồi, đi ra sô pha nghỉ ngơi trước đi, đừng để mệt."

Lăng Thần vừa thấy Hạ Thiên Tịch dựa vào cửa, lập tức trở nên khẩn trương, trong bếp đầy khói dầu mỡ, ai biết có thể hun con hắn hay không?

"Không sao, ta cũng nhàm chán, xem ngươi nấu ăn." Hạ Thiên Tịch đi vào bếp, tùy tay cầm một miếng thịt bò chín trên đĩa, ngô--- ngon quá.

Kỳ thực vốn dĩ y cũng ăn rất được, nhưng cũng không ăn nhiều bằng hiện tại, từ khi biết mình có bảo bảo, y ăn uống trở nên cực kỳ tốt, chỉ cần 15 phút không được ăn gì, y đều sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cho nên, kỳ thực đồ vật y ăn vào bụng đều bị hai bánh bao nhỏ ăn luôn rồi!

"Nhàm chán cũng về phòng khách trước, phòng bếp nhiều khó dầu mỡ." Lăng Thần không khỏi phân trần đem người ôm đi ra ngoài, hơn nữa đem thịt bò chín đã thái xong bỏ vào đĩa bê đi cho y.

Ít nhất thịt bò hầm này khẩu vị không nặng lắm, thấy y thích ăn liền có thể cho y ăn trước nhiều một chút trước khi ăn những món khẩu vị nặng.

Có miếng ăn lấp miệng, Hạ Thiên Tịch cũng không đứng ở bếp nữa, cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Chờ y ăn xong một đĩa thịt bò, Lăng Thần cũng đem đồ ăn bưng lên, đồ ăn đỏ chót thơm ngào ngạt, vừa nhìn đã biết bỏ không ít ớt chỉ thiên, Lăng Thần chỉ nhìn thôi cũng thấy đau răng, nhưng Hạ Thiên Tịch lại cảm thấy mỹ mãn.

Rõ ràng đều nói toan nam lạt nữ, vì răng hiện tại tiểu tức phụ mang thai bé trai, ăn cay lại sung sướиɠ đến như vậy?

Lăng Thần thật sự không thể hiểu nỏi.

Hạ Thiên Tịch bị ớt cay đỏ rực làm môi sưng lên, quả thực so với hoa hồng vừa mới nở rộ còn đỏ hơn, một tầng hơi nước bao trùm ở cánh môi, cánh môi đỏ bừng nhìn qua thực no đủ, khiến người nhịn không được muốn âu yếm.

Hít hít cái mũi nhỏ, nước mắt lưng tròng, nước mắt sinh lý ngăn không được mà chảy.

Cho dù như vậy cũng không ngăn cản được du͙© vọиɠ ăn cay của y.

Đây rốt cuộc là loại khẩu vị gì? Lăng Thần cảm thấy vẫn cần đi khám bác sĩ, lúc này mới vừa bắt đầu đã ăn uống như vậy, trước không nói tới dạ dày của y có thể chịu nổi hay không, chẳng lẽ sẽ không thượng hảo nóng gan hay sao?

Một bên ăn đến thống khoái, một bên nước mắt lưng tròng, Hạ Thiên Tịch cảm thấy cách ăn như này quả thực quá sung sướиɠ.

Chăng qua Lăng Thần nhìn một màn này sắc mặt đen xì, cắn răng kiên trì nói: "Không được ăn nữa".

Thức ăn tương đối thanh đạm bên kia vì sao không động một đũa?

"Còn chưa ăn no."" Hạ Thiên Tịch ủy khuất hừ hừ, thật sự chưa ăn no mà!

""Ăn bên kia."" Ăn hết chỗ này có lẽ cả người y đều biết thành quả ớt.

"Không muốn ăn."

"......"

Lăng Thần nhẫn nhịn gân xanh nổi trên chán, nhìn người nào đó môi đỏ chót, cúi ngươi hôn thật mạnh lên cánh một ướŧ áŧ liễm diễm này.

Như này, cuối cùng có thể ngăn y không ăn ớt chỉ thiên đỏ chót nữa đi!

..........
« Chương TrướcChương Tiếp »