Chương 152: Mỹ thiếu niên dễ thương!

Hạ Thiên Tịch vừa tắm ra tới liền được Lăng Thần bưng chén canh gừng đưa cho y, nói: "Uống hết đi!"

"Đây là cái gì?" Hạ Thiên Tịch nhìn nước canh có chút nâu vàng trong chén, ngửi mùi không dễ ngửi cho lắm.

"Canh gừng." Lăng Thần nói, thấy lông mày y đều nhíu lại, lập tức bổ sung nói: "Có thể trừ đi hàn khí."

Hạ Thiên Tịch lập tức trừng mắt: "Ta một chút cũng không lạnh, trong cơ thể càng không có hàn khí" cho nên căn bản là không cần uống thứ này, huống hồ y ghét nhất chính là những thứ như gừng tỏi linh tinh.

"Có thể đề phòng." Lăng Thần như cũ bưng chén canh trong tay nhìn Hạ Thiên Tịch, rất có tư thái ngươi không uống ta liền cứ đứng như thế này.

Hạ Thiên Tịch nhíu mày, vẻ mặt rối rắm nhìn canh gừng trong tay Lăng Thần nói: "Ta thật sự không muốn uống cái này." Y bĩu môi, đôi mắt nhỏ u oán trừng mắt với Lăng Thần tội nghiệp nói: "Ngươi rõ ràng biết ta ghét nhất chính là ăn gừng."

"Vậy cũng không được, ai bảo ngươi không nghe lời đi ra ngoài chơi!" ánh mắt Lăng Thần nghiêm khắc nhìn Hạ Thiên Tịch, vẻ mặt kiên định, cần phải uống.

Sắc mặt Hạ Thiên Tịch lập tức nhăn như trái mướp đắng, nhíu mày: "Ta trước kia ra ngoài vào trời tuyết cũng không cần uống thứ này."

"Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại." Lăng Thần không chút để ý tới vẻ mặt như mướp đắng của Hạ Thiên Tịch, nói rất là kiên định: "Nhanh lên, ta nhìn ngươi uống xong." Cho dù y muốn chờ Lăng Thần rời khỏi đây liền đổ đi cũng không có khả năng.

"Dù sao...ta chính là không uống." Không quan tâm sắc mặt hắn có bao nhiêu khó cơi, Hạ Thiên Tịch bĩu môi tính trẻ con nói, y không tin Lăng Thần dám cứng rắn đút cho y?

Lại nói, giá trị vũ lực của y cũng không phải để bài trí, cho dù hai người có đánh nhau, Lăng Thần cũng không nhất định có thể thắng được y.

Nhìn vẻ mặt quật cường của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần nhíu mày một chút, ánh mắt liếc nhìn tia giảo hoạt trong mắt Hạ Thiên Tịch, hắn bỗng nhiên gợi lên khóe môi tà khí nghiêm nghị, trong ánh mắt mang theo ý cười cúi đầu nhìn Hạ Thiên Tịch, giọng nói trầm thấp hỏi: "Tịch Tịch, ngươi thật sự không uống?"

"Không uống." Đầu Hạ Thiên Tịch lắc lắc một hồi, không uống chính là không uống, xem ngươi có tể làm gì được ta?

Hạ Thiên Tịch trong lòng đánh bàn tính nhỏ, nhưng không biết đánh thế nào, y đột nhiên cảm giác được toàn thân có một cỗ lạnh tràn đầy sống lưng, đang khi y nghi hoặc khó hiểu liền thấy Lăng Thần cư nhiên bưng canh gừng uống một hớp lớn, trước ánh mắt trợn trừng há hốc miệng của Hạ Thiên Tịch, hắn bỗng nhiên cúi đầu dán môi lên môi Hạ Thiên Tịch, cánh môi hai người dính lại nhau, Hạ Thiên Tịch còn chưa kịp nhúc nhích, một cỗ nước canh mang theo nồng đậm vị gừng từ trong miệng Lăng Thần tràn tới...

Hạ Thiên Tịch nháy mắt mở lớn đôi mắt!

Đệch! Lăng Thần còn có thể vô sỉ một chút nữa hay không! Cư nhiên dùng loại chiêu số tiểu thuyết này...

Hạ Thiên Tịch trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Lăng Thần hỏi thăm một lần. Khi nước canh trong miệng Lăng Thần đi qua toàn bộ, hắn mới buông Hạ Thiên Tịch ra, một đôi mắt tràn ngập ý cười, gợi lên khóe môi rất là tà khí, cười nhìn Hạ Thiên Tịch đỏ bừng hai má hỏi: "Tịch Tịch, so với tự ngươi uống ta càng thích phương pháp này, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hạ Thiên Tịch hơi hơi thở dốc, ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Thần một cái, đoạt qua chén canh gừng trong tay Lăng Thần ngoan ngoãn uống vào.

Nhìn Hạ Thiên Tịch như vậy, Lăng Thần mới vừa lòng gật đầu.

Uống xong canh gừng, cả khuôn mặt Hạ Thiên Tịch đều nhăn thành một bông hoa cúc xinh đẹp, miệng chu lên, nhìn Lăng Thần bắt đầu oán giận: "Ngươi xem, ta đều uống xong rồi, ta về sau không bao giờ muốn uống loại nước canh này nữa." Quả thực muốn mạng y mà.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không uống nữa." Lăng Thần nói rất kỹ xảo, chỉ cần ngươi nghe lời hắn, chắc chắc sẽ không phải uống, tiền đề là hai chữ "nghe lời ".

Hạ Thiên Tịch nhe răng mắng, hướng bóng dáng Lăng Thần hung tợn dựng lên một ngón giữa.

Y sao cảm thấy mình tìm một người yêu sao giống như tìm phải bà quản gia thế nhỉ? Hạ Thiên Tịch hiện tại nghiêm trọng hoài nghi rốt cuộc y có muốn tên người yêu như bà quản gia này hay không!

Lăng Thần đem quần áo của Hạ Thiên Tịch tìm ra rồi nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Lại đây, đem quần áo này mặc vào."

Hạ Thiên Tịch không nhìn không biết, vừa nhìn quả thực dọa nhảy dựng!

Mịa nó! mặc nhiều quần áo như vậy không sợ nổi rôm à!

"Ta không mặc, muốn mặc thì tự ngươi mặc đi." Hạ Thiên Tịch quyết đoán cự tuyệt, y trước nay chưa từng mặc thành một quả cầu như này đâu!

"Không được!" Lăng Thần lập tức nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Thiên Tịch: "Nếu muốn ra ngoài chơi, liền ngoan ngoãn đem quần áo này mặc vào." Lời nói có hàm nghĩa, nếu không mặc thì cũng đừng nghĩ được ra ngoài!

Hạ Thiên Tịch quả thực muốn trợn mắt lồi ra, y sao lại thấy Lăng Thần càng ngày càng bá đạo vậy nhỉ?

Nhìn quả thực đúng là hành vi của bá vương!

Hạ Thiên Tịch lập tức trưng ra một khuôn mặt mướp đắng, ánh mắt nhỏ quật cường nhìn Lăng Thần lắc lắc đầu: "Ta mặc một tầng thì được rồi."

Mặc ba bốn tầng? Cho dù trên người y không nổi ra rôm, cũng sẽ nóng mà chết, hơn nữa mặc nhiều như vậy, chỉ nghĩ tới mình biến thành một quả cầu, y đã không thể tiếp thu được.

"Một tầng quá ít." Lăng Thần nhìn quần áo trên giường nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tịch nói: "Ta không phải bảo ngươi chuẩn bị một ít quần áo dày hay sao? Ngươi nhìn xem đám quần áo này, là đồ mặc vào mùa này hay sao? Ngay cả một cái áo lông vũ cũng không có, ngươi là muốn đông thành băng mới mua sao?"

"Ta trước này đều không có mặc qua thứ đó!" Áo lông vũ là cái gì? Quần áo phình phình như vậy, mặc trên người một chút cũng không soái khí, y sẽ mặc sao? (Bí: Lạnh sun chym vào là sói ca ngay!)

"Ngày mai ta mang ngươi đi mua một ít quần áo." Vừa nghe Hạ Thiên Tịch nói như vậy, Lăng Thần lập tức quyết đoán ra quyết định.

Này này này, ngươi tốt xấu cũng phải hỏi qua y có đồng ý hay không đã chứ? Hạ Thiên Tịch quả thực muốn khóc, Lăng Thần khi nào bá đạo như vậy, quả thực khiến người chán ghét.

Cuối cùng, không ngoan cố nổi với Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch vẫn phải ngoan ngoãn mặc vào một lớp trái một lớp phải quần áo, hơn nữa Lăng Thần phi thường bá đạo đeo găng tay, mũ cho y, trang bị cho y thành một quả cầu tròn, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ra bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, lông mày tú khí, đôi mắt xinh đẹp, cánh môi căng mọng, toàn bộ một mỹ thiếu niên thủy linh linh xuất thế, chỉ là tuổi tác mỹ thiếu niên này...Hạ Thiên Tịch được trang bị thành như vậy, nếu không biết tuổi thật của y, thật cho rằng y kỳ thực mới 13, 14 tuổi mà thôi!

Hạ Thiên Tịch nhìn bản thân đeo găng tay dâu tây, cánh môi sắp treo được cả chai nước tương, y khi nào lại ăn mặc như shota thế này? Y cũng không dám nhìn gương xem bản thân giờ phút này có bao nhiêu thảm!

Nhưng Lăng Thần lại rất vừa lòng, lôi kéo Hạ Thiên Tịch như vậy đi xuống lầu.

Có lẽ Hạ Thiên Tịch lần đầu tiên mặc thành hình quả cầu tròn như này, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, khi y xuống lầu, Hạ Thanh đang ngồi trong đại sảnh đọc báo nhìn thấy Hạ Thiên Tịch như vậy, cả người đều sửng sốt. Một mỹ thiếu niên dễ thương thủy linh linh như vậy, thật là con anh sao?

Anh trước kia chưa từng tự tay giúp con trai ăn mặc, ngay cả khi y còn nhỏ, anh cũng rất ít khi giúp con ăn mặc, đều là quản gia thay anh chiếu cố Hạ Thiên Tịch, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Tịch tạo dáng thành bộ dạng đáng yêu như vậy, cái miệng hơi bất mãn chu lên, quả thực quá trẻ con.

Hơn nữa, thật là cảm thấy con trai như vậy lập tức nhỏ đi ba bốn tuổi.

Trong lòng Hạ Thanh cũng không biết nên cảm thán như thế nào mới được, rõ ràng con anh đã thành niên, nhưng khi ở bên cạnh Lăng Thần, ai là nam nhân ai là nhãi con, quả thực chỉ cần xem đã biết.

Kỳ thực, Hạ Thanh cũng có chút bị đả kích!

"Phụ thân." Nhìn ánh mắt Hạ Thanh có chút sững sờ nhìn mình, Hạ Thiên Tịch thật muốn hận chết Lăng Thần, y như thế này sao dám ra ngoài gặp người đây!

"Hạ nguyên soái." Lăng Thần cũng lễ phép chào hỏi, đặc biệt là Hạ Thanh đã thừa nhận hắn, nếu đã đem con trai người ta bắt tới tay, Lăng Thần đang suy nghĩ biện pháp làm thế nào mới có thể đem Hạ Thiên Tịch bắt ra ngoài ở với mình đây!

"Khụ khụ..." Hạ Thanh ho khan một tiếng, che dấu xấu hổ vừa rồi của bản thân, ánh mắt nhìn Hạ Thiên Tịch như vậy, hơi hơi run khóe miệng nói: "Ừm...thực không tồi."

"...Thực đáng yêu!" Dừng một chút, Hạ Thanh lại bổ sung một câu.

Vèo!

Một mũi tên nhỏ đâm chúng đầu gối Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch quả thực đều muốn quỳ.

Thực đáng yêu!

Y quả thực không dám tin, phụ thân trước này đều không chút cẩu thả cư nhiên có thể nói ra ba chữ "thực đáng yêu"!

Khóe miệng Hạ Thiên Tịch hung hăng run rẩy.

Nhìn biểu tình quả thực không thể tiếp nhận trên mặt của Hạ Thiên Tịch, khuôn mặt như táo bón, vẻ mặt đáng yêu sinh động như vậy, anh là lần đầu tiên nhìn thấy biểu hiện như vậy trên mặt Hạ Thiên Tịch, ánh mắt Hạ Thanh lóe lóe, khóe mắt liếc nhìn Lăng Thần, hai ngày này bởi vì Lăng Thần thường xuyên tới, anh mới có thể thấy được biểu tình khác trên mặt con trai, ngày thường anh chỉ có thể vào bữa cơm mới nhìn thấy Hạ Thiên Tịch nghiêm túc ăn cơm, rất ít có thể nhìn thấy một mặt đáng yêu như vậy của y, Hạ Thanh lập tức cảm thấy rất vui mừng.

Con trai trở nên hoạt bát cũng không tồi, tốt hơn nhiều so với tự ti, yếu đuối nhát gan trước kia.

"Phụ thân, bọn con ra ngoài." Bị ánh mắt Hạ Thanh nhìn chằm khiến lông tơ toàn thân cũng dựng lên, Hạ Thiên Tịch nói một câu với Hạ Thanh, lập tức kéo Lăng Thần đi ra ngoài.

Hạ Thanh nhìn bóng dáng hai người như suy tư...

Trước kia, Hạ Thiên Tịch nói cho anh y cùng Lancet ở bên nhau, trước nay đều không nghĩ tới quản giáo, con anh đã thành niên, biết yêu đương, đây là biểu hiện bình thường.

Bởi vì là biểu hiện bình thường, cho nên từ trước tới nay anh đều không quản giáo Hạ Thiên Tịch, thế cho nên sau này lại xảy ra sự việc như vậy, làm cho anh thiếu chút nữa phát điên.

Sau lại Hạ Thiên Tịch tỉnh lại, cả người đột nhiên thay đổi, trở nên nghe lời hiểu chuyện, làm anh thực vui mừng cũng thực đau lòng, trong ba tháng kia, Hạ Thiên Tịch nỗ lực khiến cho anh có đôi khi sẽ hung hăng hối hận, nếu anh có thể nhúng tay vào giữa y và Lancet, đúng lúc ngăn cản, có phải sẽ không phát sinh sự tình sau này như vậy?

Nhưng hiện tại, khi biết Hạ Thiên Tịch cùng Lăng Thần ở bên nhau, anh muốn ngăn cản, bởi vì anh không muốn y lại lần nữa dẫm lên vết xe đổ như lúc với Lancet. Nhưng khi anh thấy Lăng Thần, thiếu niên Lăng Thần này cho anh cảm giác thực bất đồng, nhìn qua chính là một người phi thường ổn trọng trách nhiệm. Thông qua hai ngày ở chung, nhìn thấy hình ảnh hắn ở cạnh Hạ Thiên Tịch, nhìn thấy hắn chăm sóc con trai mình thực tận tâm, rất nhiều chi tiết phương diện mà anh người phụ thân này không đạt tiêu chuẩn, nhưng hắn lại các mặt vẹn toàn, Hạ Thanh liền quyết định đem Hạ Thiên Tịch giao cho Lăng Thần.

..........