Chương 09: Thật Lòng

Trọng Sinh Chi Cưng Chiều Thành Nghiện - Chương 09: Thật Lòng

“Duyệt Duyệt.....” Tô Quân Nhụy tiến lên gọi.

“Đừng bước tới.” Âm thanh vẫn ôn thuận như cũ, nhẹ nhàng tựa như dùng cỏ bông lau nhè nhẹ đánh vào lòng, có chút ngứa ngáy râm ran. Tô Quân Nhụy hận không thể ngay lập tức hung hăng cào cào l*иg ngực nhưng lần này có chút khác biệt, cơn ngứa ngáy qua đi để lại nỗi bi thương vô hạn

“Duyệt Duyệt?” Tô Quân Nhụy đau lòng gọi.

Thuế Tử Duyệt trước sau chưa từng quay lại, nàng vẫn cứ đưa lưng về Tô Quân Nhụy nói: “Công văn hòa ly, ta đã nhờ ca ca đưa qua. Tô Quân Nhụy...ngươi đã tự do.....”

Tô Quân Nhụy chợt thấy đau xót, cô vội vàng muốn nói điều gì nhưng mở miệng nói được một từ “Ta” thì đã bị Thuế Tử Duyệt đánh gãy.

Thuế Tử Duyệt nói: “Ngươi hãy để ta nói hết...Nếu hôm nay không nói, ta sợ bản thân sau này vĩnh viễn sẽ không có dũng khí để nói.” Nàng vẫn ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng loạng choạng, gió thổi bay làn tóc sau lưng. Một thân váy dài trắng bạc tịch mịch bi thương đến nao lòng. Nàng tiếp tục nói: “Ta biết cho tới giờ phút này, ngươi đều không thích ta. Chúng ta thành thân đã hơn một năm, ngươi chưa từng chủ động đến gặp ta. Nhưng mà ta chưa hề trách ngươi, thật sự chưa từng trách cứ ngươi. Lúc trước người phải gả cho ngươi là ta, nếu không phải ta cầu xin phụ thân và ca ca, bọn họ cũng sẽ không đi cầu xin Hoàng Thượng, không có thánh chỉ kia ngươi cũng không bị ép cưới ta. Đây là do ta gieo gió gặt bão cho nên mặc dù ngươi đối xử với ta như thế nào, ta cũng không oán hận.”

Thuế Tử Duyệt tự giễu nói: “Thực sự có đôi khi...ta không cam lòng, đặc biệt sau khi biết ngươi thích Mộ Dung Lam...Ta thực ra...vẫn luôn rất không cam lòng...Ta luôn nghĩ, nhiều lần luôn nghĩ bản thân ta nhìn chung cũng không đến nỗi...không đến nỗi cái gì cũng thua kém Mộ Dung Lam...Ta tự nhận, bàn về cầm kỳ thi họa tri thư đạt lý ta đều không thua...Cho nên, lúc ngươi nói, là do ta tính kế khiến cho phụ thân và mẫu thân biết chuyện ngươi và Mộ Dung Lam...Đúng vậy ngươi nói không sai, là ta nói...Tô Quân Nhụy...Ta luôn không cam lòng...Đến bây giờ, những chuyện ta đã làm, ta chưa từng hối hận bao gồm cả việc ép ngươi cưới ta...Nếu ta không tranh thủ đi giành, làm sao biết bản thân không có cơ hội?” Thuế Tử Duyệt dừng xích đu, dừng một chút mới tiếp tục nói: “Thực sự, nếu hôm nay ngươi không đến, những lời này, ta tính cả đời này sẽ đem nó chôn chặt dưới đáy lòng...Nhưng hôm nay ngươi lại đến...có thể nói cho ngươi biết cũng coi như cho ngươi hiểu rõ tiếc nuối của ta. Như vậy...cũng tốt...Tô Quân Nhụy...Nhiều năm qua, từ nhỏ đến lớn, tâm niệm 17 năm của ta đều là hy vọng có thể gả cho ngươi, hy vọng ngươi có thể thích ta...Ta làm sao có thể cam tâm nhanh như vậy...Thế nhưng hiện tại ta đã hiểu rõ trên thế gian này có nhiều chuyện vốn không thể lấy ra so sánh với nhau. Không nói đến việc giữa ta và Mộ Dung Lam ai giỏi hơn ai, ngay cả khi ta giỏi hơn nàng ta thì, ở trong lòng ngươi, Mộ Dung Lam đã hơn ta cả trăm lần. Ta ở chỗ này muốn so đo với nàng ta cái gì đây? So đo để làm gì chứ? Nghĩ lại, thấy thật quá buồn cười rồi.”

Tô Quân Nhụy yên lặng đứng chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích, an tĩnh nghe từng câu nói của Thuế Tử Duyệt. Mỗi lần nghe được một câu thì trái tim tựa một lần bị dao nhọn đâm vào rỉ máu đau thêm một phần. Cô lại nghe Thuế Tử Duyệt nói: “Tô Quân Nhụy...mặc kệ ngươi thật lòng hay giả ý, đào hoa tiết, xích đu...còn có mấy ngày nay làm bạn bên nhau, ta đều rất vui thực sự vô cùng vui vẻ...Cảm ơn ngươi giúp ta hoàn thành chấp niệm lớn nhất của mình...Ta nghĩ, những cái khác ngươi sẽ không thích...công văn hòa ly xem như là lễ vật ta tặng ngươi...Cảm ơn ngươi mấy ngày này nguyện ý bên cạnh ta...” Thuế Tử Duyệt từ xích đu bước xuống, nàng vẫn đưa lưng về phía Tô Quân Nhụy: “Ngươi đã vô tình thì ta liền thành toàn cho ngươi, ba ngày sau...ta sẽ rời đi Bình An Vương phủ...Tô Quân Nhụy, ngươi đi đi...Ngươi đã được tự do...”

Ngươi được tự do......

Tô Quân Nhụy không nhớ rõ, kiếp trước khi mình có được tự do đã vui sướиɠ nhảy nhót bao nhiêu lần, cô chỉ biết, giờ phút này khi bản thân nghe được câu nói đó nội tâm đều bị nỗi chua xót mất mát vây quanh. Cô ngẩng đầu nhìn Thuế Tử Duyệt từng bước từng bước cách xa mình. Tô Quân Nhụy biết, nàng đang bước đi, không chỉ bước ra khỏi tầm mắt mình mà còn cả ra khỏi sinh mạng của mình. Nữ nhân hay trộm nhìn bóng dáng của cô, vì cô trộm làm điểm tâm, vì một câu nói của cô mà vui sướиɠ nhảy nhót, cho dù vui vẻ cũng rất cẩn thận che giấu, bằng lòng dùng cả tánh mạng đi bảo vệ cô hay khi thấy cô khóc sẽ đau lòng mà nói “đừng khóc”, vị nữ nhân này đang từng bước ra khỏi sinh mạng của cô.

Hôm nay từ biệt, không ngày gặp lại.

Thì ra, cho dù đến tận giây phút cuối cùng, nàng cho ta thấy vẫn là dáng vẻ đạm nhiên của nàng, cố gắng lét lút giấu đi mọi chật vật đau khổ.

“Duyệt Duyệt...” Tô Quân Nhụy một tay kéo Thuế Tử Duyệt gắt gao ôm chặt nàng vào lòng. “Công văn hòa ly, ta đã xé nát nó, ta không đồng ý...đừng đi...Duyệt Duyệt đừng đi...”

Nữ nhân trong lòng Tô Quân Nhụy bỗng chốc cứng người, đôi mắt rưng rưng lệ tuôn thành hàng, nhìn khuôn mặt mà từ lâu đã khắc sâu trong tim mình.

“Ta...” Thuế Tử Duyệt bị Tô Quân Nhụy ôm chặt trong lòng, cảm nhận sự ấm áp của người kia, cô mở miệng muốn nói điều gì, muốn xác định tính chân thật của sự tình trước mặt nhưng cuối cùng không biết nên nói cái gì, muốn xác nhận cái gì.

Xác nhận bản thân đang mơ một giấc mơ đẹp hay sao?

Hay xác nhận Tô Quân Nhụy chỉ là đang đồng cảm với mình?

Thuế Tử Duyệt tự nhận bản thân lần này đã thua, thua một cách triệt để mặc dù thua nhưng nàng cũng phải thua một cách rõ ràng. Nàng lúc đầu đã xác định tranh giành thì lúc này thua cũng thua minh bạch. Nàng muốn Tô Quân Nhụy yêu nàng ngay cả khi Tô Quân Nhụy chỉ dành cho nàng một phần yêu thương thì nàng đã cảm thấy hạnh phúc. Nhưng dù chỉ là một phần thương yêu thì cũng phải chân chính thật lòng mà yêu, nửa phần giả dối nàng cũng không chấp nhận. Tình cảm giả dối nàng không cần. Cho nên nếu Tô Quân Nhụy vì nghe xong lời thật lòng của nàng mà sinh ra đồng cảm nên mới níu kéo, nàng không cần những thứ đó. Nếu đã không cần thì lúc này nàng nên nói cái gì đây?

Thuế Tử Duyệt nhìn Tô Quân Nhụy, cặp mắt mang theo vẻ mờ mịt rồi dần dần ảm đạm.

Khoảng khắc bắt gặp ánh mắt đó của Thuế Tử Duyệt, cảm giác đau lòng cùng xót xa như từng cơn lốc xoáy không ngừng càn quét hò hét trong lòng Tô Quân Nhụy. Nhiều ngày bên nhau, cô luôn để ý từng biểu cảm từng cảm xúc của Thuế Tử Duyệt nên hiện giờ cô nhìn vào đôi mắt này ít nhiều cũng hiểu được suy nghĩ của chủ nhân nó. Mấy ngày nay, cô hiểu Thuế Tử Duyệt nhiều hơn kiếp trước, càng hiểu nhiều càng nhận ra đời trước mình thật giống như trò hề.

Cô nghĩ dùng cả đời mình để bù đắp cho Thuế Tử Duyệt, nếu nàng nguyện ý thì cả hai sẽ bên nhau đến bạc đầu. Ý nghĩ này lúc mới sống lại cô cũng từng nghĩ đến thế nhưng bây giờ nghĩ lại thấy bản thân thật ngu xuẩn. Đúng là Thuế Tử Duyệt thích mình nhưng nàng thích tình cảm sạch sẽ thuần khiết. Nàng càng khinh thường cô chỉ vì áy náy mà chấp nhận bên nhau. Thuế Tử Duyệt tâm tư thông tuệ làm sao không biết suy nghĩ của mình?

Nếu lúc trước Tô Quân Nhụy có ý nghĩ muốn đền bù, áy náy hay muốn bố thí chút yêu thương để đáp lại cảm tình của Thuế Tử Duyệt thì nàng chỉ dùng một bản công văn hòa ly liền hoàn toàn đánh nát tâm tư đó của Tô Quân Nhụy. Nữ nhân dịu dàng này dùng một hành động quyết tuyệt để nói cho Tô Quân Nhụy cô biết, Thuế Tử Duyệt không cần bố thí càng khinh thường bố thí. Thuế Tử Duyệt đối với cô từ đầu đến cuối đều là thật lòng. Thứ nàng mong muốn, thứ có khả năng giữ chân nàng cũng chỉ là một tấm chân tình. Nếu Tô Quân Nhụy không làm được, nàng sẽ lập tức rời đi, không cần dây dưa.

Nhưng Tô Quân Nhụy hiện tại, thật sự có thể cho Thuế Tử Duyệt một tấm chân tình đó sao?

“Thực xin lỗi...Duyệt Duyệt” Tô Quân Nhụy vừa nói vừa ôm chặt Thuế Tử Duyệt. Cô sợ mình vừa buông ra những lời này , Thuế Tử Duyệt rời đi ngay lập tức. Cô tự nhận giờ phút này không thể cho Thuế Tử Duyệt tình cảm chân thật nhưng cô bằng lòng nỗ lực. Nói một cách khách quan, hai người các nàng thời gian bên nhau quá ít, hơn nữa vào đời trước đối với Thuế Tử Duyệt cô cũng không dễ dàng thốt ra từ ‘yêu’. Mà lừa gạt nàng, cô nhất quyết không muốn làm. Một nữ nhân tốt đẹp xứng đáng có được thứ tốt nhất như Thuế Tử Duyệt, cô làm sao nhẫn tâm lừa gạt?

“Thực xin lỗi, Duyệt Duyệt. Ta không muốn lừa gạt nàng, hiện tại ta chưa có cách nào giao phó cho nàng một trái tim chân thành. “ Lời vừa thốt ra, cô cảm nhận được động tĩnh của người trong lòng, cô vội vàng nói tiếp: “Nhưng ta có thể cố gắng, Duyệt Duyệt, thời gian chúng ta bên nhau quá ngắn, ngắn tới nỗi ta không kịp yêu nàng nhưng chúng ta có thể thử. Lúc trước nàng nỗ lực, ta lại không muốn là ta sai, ta hối hận. Hiện tại ta muốn thử, ta rất muốn thử , Duyệt Duyệt...Nàng hãy cho ta thêm một cơ hội...” Cô ôm Thuế Tử Duyệt, thâm tình ở bên tai nàng nói: “Ta xin thề, ta sẽ không bao giờ tiếp tục làm nàng khổ sở, sẽ không làm những việc khiến nàng đau buồn. Chỉ cần thức ăn nàng nấu ta đều sẽ ăn hết. Chỉ cần nàng muốn ngắm phong cảnh, ta sẽ cùng nàng đi. Chỉ cần chuyện nàng muốn làm ta sẽ cùng nàng làm, nàng đau lòng ta ở bên nàng, nàng vui vẻ ta cũng ở bên nàng. Ta thành tâm thề, ta sẽ không cho phép bất kỳ ai có cơ hội khi dễ nàng...Mà mọi thứ ta cho nàng đều là thật lòng nhất...Duyệt Duyệt, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội, một lần cơ hội..làm ta có thể yêu nàng.” Tô Quân Nhụy nói tới đây, dừng một chút, mới nghiêm túc tiếp tục nói: “Chúng ta không cần hòa ly...được không?”

Thuế Tử Duyệt bị Tô Quân Nhụy gắt gao ôm trong lòng, nàng không có cách nào thấy rõ mặt Tô Quân Nhụy, nàng không biết khi nói ra những lời này cảm xúc của Tô Quân Nhụy ra sao. Chính là khi nghe Tô Quân Nhụy nói ngữ khí vừa nhẹ nhàng lại kiên định, mỗi một câu dừng bên tai nàng tựa như đều nói cho nàng biết những hy vọng những mộng tưởng xa vời của nàng bây giờ có cơ hội trở thành hiện thực, thử hỏi tâm nàng làm sao không lay động?

“Nàng...thật vậy sao...” Dù trong một năm này, nàng lần lượt thương tâm, thất vọng, dù luôn tự nhủ rằng buông tay đi, không phải thật đâu, người kia vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi nhưng mà chính vì....

Chính vì......

Chính vì quá yêu, yêu rất lâu, yêu đã thành thói quen thành bản năng cho nên mặc dù vô số lần tự khuyên nhủ bản thân, mặc dù nghĩ mọi cách để bản thân chết tâm buông tay, chính vào lúc này người kia lại nói với nàng, nàng ấy khát khao có được một cơ hội, khát khao có cơ hội có thể yêu nàng. Thuế Tử Duyệt nàng có thể không luyến tiếc, có thể dễ dàng từ bỏ sao?

Tô Quân Nhụy vừa nghe Thuế Tử Duyệt hỏi như vậy, liền biết mình có cơ hội nên dần buông lỏng Thuế Tử Duyệt rồi nhìn vào cặp mắt mờ mịt của nàng nhanh chóng gật đầu nói: “Là thật! Tuyệt đối là thật! Ta xin thề! Duyệt Duyệt, nàng chỉ cần cho ta thêm một cơ hội, không cần hòa ly, chỉ cần không hòa ly, nàng nói gì ta đều đồng ý!”

Thuế Tử Duyệt lẳng lặng nhìn Tô Quân Nhụy, đôi mắt đen mờ mịt vẫn không nhúc nhích giống như đang phân biệt biểu cảm thật giả của đối phương.

Tô Quân Nhụy nhìn Thuế Tử Duyệt, cô thấy bản thân chưa bao giờ khẩn trương như lúc này. Đời trước dù cô trải qua nhiều việc, từ ra sa trường gϊếŧ giặc đến triều đình tranh đấu thậm chí trở thành nữ tướng quân đầu tiên của vương triều hay lúc là nữ nhân đầu tiên có thể lên triều, cô cũng không khẩn trương đến vậy.

Thình thịch, thình thịch!

Tô Quân Nhụy nghe thấy trái tim mình từng nhịp từng nhịp nhảy lên, cô không dám cử động thậm chí không dám dời ánh mắt. Cô sợ chỉ cần một ánh mắt lệch lạc, một ánh nhìn sai hướng sẽ làm cho Thuế Tử Duyệt cự tuyệt mình. Cũng may, cuối cùng cô cũng thấy Thuế Tử Duyệt nhẹ nhàng gật gật đầu. Sau đó, cô nghe được thanh âm của Thuế Tử Duyệt, nàng ấy nói: “Được.”

Nội tâm Tô Quân Nhụy lập tức nhảy nhót hò hét vui sướиɠ.

Nàng nói được! Thuế Tử Duyệt nói được!

Tô Quân Nhụy ôm Thuế Tử Duyệt vào lòng. “Cảm ơn......cảm ơn nàng, Duyệt Duyệt à.”

Thuế Tử Duyệt ngơ ngác bị Tô Quân Nhụy ôm vào lòng, độ ấm nóng của người này làm cho nàng phát nghiện, lời nói của người này làm cho nàng si mê. Đây là lần đánh cược cuối cùng của nàng, dùng toàn bộ hy vọng của nàng để đánh cược ván này.

Muốn tim người, vì tim ta, chỉ mong lòng người tựa lòng ta.

.................

Thuế Tử Dật ôm kiếm trong tay đứng ngoài cửa, hắn đã nghe được toàn bộ màn đối thoại của hai nữ nhân trong viện. Khuôn mặt lạnh băng lúc này đã nở một nụ cười tươi, thật tốt. Hắn nghĩ, mặc kệ ra sao, Bình An Vương phủ và phủ Thừa Tướng quan hệ vẫn sẽ luôn tốt đẹp, hắn cũng không muốn ở Bình An Vương phủ đánh người. Nghĩ xong liền quay đầu nhìn thấy đám người Tô Cẩn Du lén lút trốn trong bụi cỏ quan sát tình cảnh trong viện giống hắn.

Thuế Tử Dật: “....”