🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Từ trước đến nay Mộ Dung Lam luôn có một nhã gian cố định ở Túy Phúc Lâu, vì thế trước khi bước vào Thuế Tử Duyệt đã bảo Thanh Yên và thị vệ đứng chờ ngoài cửa, một mình nàng bước vào nhã gian ngồi xuống cái ghế đối diện Mộ Dung Lam.
Mộ Dung Lam nhìn nàng cười nói: "Tiểu nữ không biết phu nhân sẽ đến nên vẫn chưa gọi món. Phu nhân có muốn gọi món nào không?"
Thuế Tử Duyệt muốn nói không cần nhưng rồi nàng nghĩ gọi một vài món cũng đâu có sao. Có người tự nguyện trả tiền thì nàng chỉ cần chuyên tâm gọi món là được. Nàng liền mỉm cười, không khách sáo nói: "Ban đầu định nói không cần nhưng lúc này lại không muốn phụ ý tốt của Mộ Dung cô nương."
Mộ Dung Lam miệng khẽ nhếch rồi cười đáp: "Phu nhân không cần khách sáo."
Thuế Tử Duyệt gật đầu nói: "Nếu đã vậy thì thϊếp thân sẽ không khách sáo nữa."
Nàng thật sự thản nhiên mà chọn, món nào thích liền gọi, không quan tâm nó rẻ hay đắt.
Túy Phúc Lâu là tửu lầu đắt nhất kinh thành cũng là nơi mà Mộ Dung Lam hay đến. Nàng biết đồ ăn ở đây tuy ngon nhưng giá của một món bằng với một năm chi tiêu của một gia đình bình thường ở kinh thành.
Chính vì thế Tô Quân Nhụy càng thích đến Tiên Mãn Lâu ăn cơm, hơn nữa Túy Phúc Lâu là địa điểm quen thuộc của Mộ Dung Lam vì tránh cho đôi bên giáp mặt ngại ngùng nên Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy không đến nơi này.
Thuế Tử Duyệt không nói không rằng mà gọi một bàn thức ăn, một bàn này nhắm chừng phải tốn hơn một ngàn hai bạc. Dù đang bận rộn gọi món nhưng nàng vẫn luôn cầm cây kẹo hồ lô trong tay.
Mộ Dung Lam ngồi đối diện hứng thú nhìn Thuế Tử Duyệt không nói câu nào, mãi cho đến khi nàng gọi món xong mới nói: "Phu nhân rất biết cách ăn uống."
Nàng mỉm cười đáp: "Mộ Dung cô nương quá khen." Dứt lời, nàng nhìn xuống cây kẹo hồ lô trong tay. Chỉ còn lại hai viên kẹo nhưng nàng luyến tiếc không muốn bỏ nên đành lấy ra một chén trà đặt nó gần sát cửa sổ rồi để cây kẹo lên.
Mộ Dung Lam: "...."
Thuế Tử Duyệt làm xong mới cầm một chén trà khác, rót trà, chậm rãi uống.
Thức ăn còn chưa lên, hai người không nói lời nào, Mộ Dung Lam lười biếng ngồi nhìn Thuế Tử Duyệt.
Nàng vẫn thản nhiên để mặc Mộ Dung Lam nhìn mình. Qua hồi lâu, nàng mới đặt chén trà xuống nhìn Mộ Dung Lam nói: "Mộ Dung cô nương nhìn thϊếp thân lâu như vậy là có chuyện muốn nói?"
Mộ Dung Lam hoàn hồn, cười đáp: "Tiểu nữ đang nghĩ mọi người tại kinh thành đều gọi tiểu nữ là tuyệt sắc nhất kinh thành, có lẽ bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy người như phu nhân, nếu phu nhân thường xuyên ra ngoài nhiều hơn thì chắn hẳn danh xưng tuyệt sắc nhất kinh thành cũng không đến phiên tiểu nữ."
Nàng để chén trà xuống nhìn Mộ Dung Lam nói: "Mộ Dung cô nương quá khiêm tốn rồi, xét về tài hoa và dung mạo thϊếp thân làm sao sánh bằng với Mộ Dung cô nương? Dù cho người trong kinh thành mỗi ngày đều thấy thϊếp thân nhưng danh xưng tuyệt sắc nhất kinh thành khi nào mới đến lượt ta."
Mộ Dung Lam cười nói: "Phu nhân quá khiêm tốn."
Nàng nói: "Do Mộ Dung cô nương quá khen rồi." Thái độ của nàng vô cùng ung dung, những lời nói của Mộ Dung Lam chưa từng khiến nàng mảy may dao động.
Mộ Dung Lam luôn thấy tức giận không rõ lý do.
Luôn luôn như thế.
Mỗi lần khi Mộ Dung Lam nhìn thấy vẻ thản nhiên ung dung của Thuế Tử Duyệt thì trong lòng nàng ta luôn bốc lên một ngọn lửa giận không sao dập tắt được, nàng ghét vẻ mặt đó của Thuế Tử Duyệt.
Giống như....
Giống như vạn vật trên thế gian này không có thứ nào lọt được vào mắt của Thuế Tử Duyệt.
Dù cho người đó vui sướиɠ, đau khổ, phẫn nộ, đẹp hay xấu thì đối với Thuế Tử Duyệt chẳng qua đó chỉ là một đám ồn ào náo động mà thôi. Nàng nhìn thì có nhìn nhưng chưa bao giờ để tâm.
Chỉ cần nghĩ đến điều này thì Mộ Dung Lam luôn cảm thấy tức giận. Xưa nay nàng ta luôn không để ai vào mắt nhưng lại rất chán ghét có người làm lơ mình. Mà Thuế Tử Duyệt chính là người đầu tiên làm lơ nàng ta.
Lửa giận ngùn ngụt trong lòng, Mộ Dung Lam liền cười đưa mặt lại gần Thuế Tử Duyệt, đôi mắt hoa đào gắt gao nhìn nàng, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc khác lạ nào của đối phương, mắt thì nhìn miệng thì nói: "Ta không phải nói suông, thật sự ta cảm thấy dung mạo của phu nhân rất đẹp, nếu phu nhân cười thì càng đẹp."
Thuế Tử Duyệt nhìn Mộ Dung Lam, nàng bất ngờ khi Mộ Dung Lam đột nhiên nói với mình câu đó. Nàng thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ung dung vốn có, cười đáp: "Thϊếp thân cám ơn lời khen của Mộ Dung cô nương."
Dù cảm xúc của Thuế Tử Duyệt biến đổi rất nhanh nhưng Mộ Dung Lam cũng đã bắt được vẻ kinh ngạc chợt lóe của nàng. Trong nháy mắt, lửa giận ngùn ngụt đã tiêu giảm rất nhiều.
Thức ăn tới.
Tiểu nhị lễ phép gõ gõ cửa.
Mộ Dung Lam ngồi thẳng lại, nhẹ giọng nói: "Mời vào."
Tiểu nhị bước vào lễ phép nói: "Hai vị khách quý, đây là thức ăn ngài đã gọi." Dứt lời, tiểu nhị liền dọn thức ăn ra sau đó giới thiệu từng món rồi khom lưng lui ra ngoài.
Mộ Dung Lam nhìn thức ăn trên bàn nói với Thuế Tử Duyệt: "Phu nhân thật sự rất biết gọi món, những món này đều là món đặc trưng của Túy Phúc Lâu, hương vị rất độc đáo, mời phu nhân."
Nàng cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, mỉm cười đáp: "Mộ Dung cô nương mời."
Hai nàng đối thoại dăm ba câu, không ai nhường ai. Từ trước đến nay chưa có một ai dám đôi co với nàng ta như Thuế Tử Duyệt, mỗi câu đều phải so hơn thua.
Thật sự....quá thú vị.
Nàng an tĩnh mà ăn tựa như nàng đến đây để dùng cơm chứ không phải vì Mộ Dung Lam mời đến. Mộ Dung Lam cứ ngồi đó nhìn nàng ung dung ăn cơm.
An tĩnh lễ độ, gia giáo rất tốt.
Nhưng thái độ dửng dưng lại làm cho Mộ Dung Lam vô cùng khó chịu. Nàng ta không thích vẻ mặt nhàn nhạt, vô tâm với mọi thứ của Thuế Tử Duyệt. Thuế Tử Duyệt càng như vậy, nàng ta càng cảm thấy không thoải mái.
Mộ Dung Lam biết, nàng ta không thể khiến Thuế Tử Duyệt vui vẻ nhưng lại có thể khiến Thuế Tử Duyệt không vui. Dù là cảm xúc gì cũng được, nàng ta chỉ không muốn nhìn thấy vẻ dửng dưng của Thuế Tử Duyệt mà thôi.
Vì thế Mộ Dung Lam liền mỉm cười nói với Thuế Tử Duyệt: "Hình như cuộc sống gần đây rất tốt."
Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lam, nhai xong thức ăn trong miệng rồi mới mỉm cười trả lời: "Cám ơn sự quan tâm của Mộ Dung cô nương, cũng không tệ."
Mộ Dung Lam dựa vào ghế, nâng mặt tươi cười híp mắt nhìn Thuế Tử Duyệt nói : "Ây~~~lâu rồi ta chưa đến Bình An Vương phủ bái phỏng. Không biết xích đu đó còn chơi được hay không?"
Thuế Tử Duyệt liền dừng lại, ngước đầu nhìn Mộ Dung Lam, mắt nàng hơi rũ, trả lời: "Phiền Mộ Dung cô nương quan tâm, năm ngoái xích đu đã bị dỡ xuống rồi."
Nụ cười của Mộ Dung Lam chợt cứng lại, giọng nói cũng lạnh đi: "Vậy sao? Thật đáng tiếc, ta rất thích nó."
Thuế Tử Duyệt mỉm cười nói: "Cũng thật đáng tiếc, một mỹ nhân như Mộ Dung cô nương bây giờ chỉ cần bước ra ngoài nói một tiếng thì chắc chắn sẽ có vô số người hăng hái kéo tới làm xích đu cho Mộ Dung cô nương chơi, Mộ Dung cô nương đâu cần luyến tiếc một cái đã bị dỡ xuống."
Mộ Dung Lam nhướng mày nhìn Thuế Tử Duyệt nói: "Nhưng ta cảm thấy cái đó tốt hơn, phu nhân thấy ta nên làm sao bây giờ?"
Thuế Tử Duyệt cúi đầu ăn, thấy hơi khát nên cầm chén trà uống một ngụm sau đó mới khoan thai buông chén đũa, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lam nói: "E là phải để Mộ Dung cô nương thất vọng, xích đu đó thật sự đã không còn."
Mộ Dung Lam nói: "Đáng tiếc, phu nhân có thích chơi xích đu không?"
Nàng mỉm cười đáp: "Phiền Mộ Dung cô nương lo lắng, Quân Nhụy đã làm cho ta một cái khác rồi."
Mộ Dung Lam dừng lại, càng thấy bực bội. Nàng ta nhìn Thuế Tử Duyệt, ngữ khí ác liệt mà nói: "Xích đu chỉ là thứ yếu, còn người thì sao?"
Nàng nhìn Mộ Dung Lam, không nói.
Mộ Dung Lam tiếp lời: "Trái tim của một người, cũng có thể dễ dàng bị dỡ xuống như cái xích đu, dễ thay đổi vậy sao?"
Nàng lẳng lặng nhìn Mộ Dung Lam, cười lạnh nói: "Lòng người thì sao? Xích đu thì đã sao? Quan trọng là lúc này người có được là ai, Mộ Dung cô nương thấy có đúng không?"
Mộ Dung Lam lạnh lùng đáp: "Phu nhân rất tự tin."
Nàng trả lời: "Cũng nên có một chút."
"A...nếu sau khi người đó biết được những việc mà phu nhân đã làm trước đây, không biết lúc đó phu nhân có còn tự tin như bây giờ không?"
Sắc mặt của nàng bỗng chốc trở nên khó coi, đôi tay nắm chặt.
Mộ Dung Lam nhìn Thuế Tử Duyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng sung sướиɠ!
Nàng cúi đầu một lúc rồi chợt ngẩng đầu nhẹ cười. Tiếng cười của nàng như mưa rơi tí tách trên mái hiên, êm dịu dễ nghe. Nàng nói: "Mộ Dung cô nương thật quá hao tâm tổn trí." Nàng đứng dậy nhìn Mộ Dung Lam, hai mắt lạnh lẽo như lưỡi đao chợt lóe hàn quang, nàng nói: "Dù nàng biết thì đã sao? Có một số việc, làm thì cũng đã làm rồi, thϊếp thân chưa đến mức phải vì những việc đó mà hối hận. Quả thật, lòng người không giống như xích đu, ta không dự đoán được phản ứng của nàng nhưng ta tin nàng. Bây giờ người không đủ tự tin chẳng lẽ không phải là Mộ Dung cô nương?"
Nàng dứt lời rồi cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn sau đó chào Mộ Dung Lam: "Hôm nay cám ơn Mộ Dung cô nương đã khoản đãi, thϊếp thân đi trước, cáo từ."
Mộ Dung Lam nhìn Thuế Tử Duyệt trước mặt. Mới vừa rồi người này còn tươi cười nhưng lúc này thái độ đã hoàn toàn thay đổi. Từng ánh mắt, từng lời nói của Thuế Tử Duyệt từng khoảng khắc đều được Mộ Dung Lam ghi sâu vào mắt, in sâu vào lòng.
Không gì dài qua chấp niệm, không gì ngắn bằng thiện ý.
Rốt cuộc sự tự tin của nàng từ đâu mà có đủ để nàng tình nguyện đi đánh cược lòng dạ của người đó. Huống hồ người đó còn là một người vừa phong lưu vừa vô tình.
Mộ Dung Lam rất tức giận!
Lửa giận ngút trời! Thấy Thuế Tử Duyệt muốn rời đi, Mộ Dung Lam liền đứng dậy bắt lấy tay của nàng.