Chương 52

Hắn, lớn lên giống, y?

Ta đã nói cái gì? Ta ngày đó rốt cuộc đã nói cái gì?!

“Ta và Thái Tử thế nào, cùng việc ta có thích hắn hay không không hề có liên quan!” Vân Xuyên chợt vung tay đem Nguyễn Trúc Thanh hất mạnh sang bên trái một cái, xoay người muốn đi.

Nguyễn Trúc Thanh ổn định thân hình, lộ ra một nụ cười ta chưa từng thấy qua, cơ hồ có thể được cho là dữ tợn: “Hắn biết rất rõ ràng nhưng cũng không nói. Điện hạ, ngươi biết điều đó có ý nghĩa gì không?”

Vân Xuyên dừng lại, xoay người nhìn Nguyễn Trúc Thanh không nói. Chốc lát sau, hắn nhướng mày, phi thường bình tĩnh trả lời: “Vậy ngươi biết tại sao ta muốn kéo dài đến bây giờ mới hạ thủ với Thái Tử không? Bởi vì Nam Kha Kỳ muốn Vân Uyển âm thầm bảo trụ y. Nếu quả thật như ngươi nói, bất luận hắn đối với ta có còn ý gì hay không, hắn cũng sẽ không muốn Thái Tử sống mới đúng —— Hắn là hạng người gì, ta so với ngươi rõ ràng hơn nhiều. Hắn và ta mới cùng là một loại người, hắn vốn phải là của ta!”

Nguyễn Trúc Thanh rõ ràng không biết chuyện này. Hắn nhíu mày, không nói một lời, chỉ là hận ý trong ánh mắt còn chưa thu lại.

Thấy vậy, Vân Xuyên lại đến gần hắn mấy bước, lộ ra một biểu tình tự tiếu phi tiếu: “Ngươi không hiểu hắn, bằng không ngày hôm nay ngươi sẽ không đi tới bước này.”

“Điện hạ có ý gì cứ nói thẳng.”

“Ví dụ như… ví dụ như nói cho hắn biết, ngươi cũng không phải là người của Thái Tử, mà là tâm phúc của ta. Hắn sẽ nghĩ thế nào.” Vân Xuyên khẽ nhếch môi lộ ra biểu tình quen thuộc của hắn, nghiêm túc mỉm cười.

Ta nhất thời không biết nên tiếp nhận tin tức này thế nào, dùng loại biểu tình gì, dùng tâm tình gì…

“Nếu như hắn biết rõ ngươi thay ta làm bao nhiêu sự tình… Ngươi đoán xem hắn sẽ nghĩ như thế nào? Ngươi biết rõ hắn không muốn ngươi rơi vào mớ hỗn độn này. Hắn còn cân nhắc muốn bảo vệ ngươi,” ánh mắt Vân Xuyên âm trầm, “Ta cho ngươi tiếp cận hắn là thất sách của ta. Thế nhưng hắn tin tưởng ngươi, là thất sách của hắn…”

…”Ngày ấy giữa Hàn Lâm Viện, ‘Xuân thảo một bạch thạch, tạ gia trì đường lão’, công tử hồng y phiên phiên tựa như mới hôm qua”….

Ngày ấy mặt mũi hắn thế nào chẳng phải còn mới như vừa hôm qua, rành rành ở trước mắt?

Một người lãnh diện lãnh tâm, vẻ mặt cứng nhắc, khinh ngôn tế ngữ… Một người tốt như vậy, nếu như kiếp trước gặp gỡ e rằng ta sẽ không cách nào rời xa, e rằng ta sẽ thực sự thích hắn cũng chưa biết chừng.

Nhưng nếu kiếp trước đã không có duyên phận, kiếp này tại sao lại vô duyên vô cớ mà thích ta?

Nguyễn Trúc Thanh, hóa ra ngươi cũng gạt ta.

Vân Uyển sớm đã rời đi, Vân Xuyên cùng Nguyễn Trúc Thanh tranh cãi không giải quyết được, bọn họ cũng đều rời đi. Chỉ còn lại mình ta đứng ở nơi tối tăm này, giống như một du hồn.

Ta vốn nên là một du hồn, là tự ta không biết đủ cho nên mới thêm một lần thảm hại không chịu nổi thế này.

Ta còn tự cho là đúng: Có lẽ ta thực sự có thể thay mẫu thân ta báo thù. Thế nhưng Vân Xuyên… Ta cho tới bây giờ đều không mảy may tổn hại được hắn chút nào. Ngược lại đem chính mình vùi lấp càng thêm sâu.

Đợi đến hừng đông, ta và phụ thân còn có Nam Kha Du trở lại Quốc Công Phủ. Ta đã mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt. Thế nhưng cả ngày nay không ở lại trong phủ, ta còn nhớ thuốc của gia gia, chung quy không thể ngủ yên được. Giờ Thìn một khắc liền ngồi dậy.

Đẩy ra cửa phòng ngủ của gia gia, thấy người vẫn còn đang ngủ. Lòng ta bình an lại, vừa mới ngồi xuống bên cạnh người cũng tỉnh lại.

“Gia gia.”

“Kỳ?” Gia gia cau mày, nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, dường như muốn nhìn rõ mặt ta.

Thanh âm hiền hòa trong trí nhớ ấy, hiện giờ đã thay đổi khàn lắm rồi. Thế nhưng vậy cũng là đủ rồi, ta đi tới ngồi xuống bên mép giường, ghé vào bên người gia gia. Có lẽ bên cạnh có người, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, hoàn toàn không ngừng được.

“Kỳ? Con làm sao vậy? Ai khiến cho con ủy khuất sao?”

Trong suy nghĩ của lão nhân gia, hài tử bị ủy khuất mới có thể khóc như vậy. Chỉ cần là oan ức thì sẽ có biện pháp công bằng.

Ta lắc đầu, trong miệng nếm được tư vị khổ sở.

“Gia gia ở đây, gia gia ở đây…” Giống như lần ta tự hủy kia, tỉnh lại gọi gia gia một tiếng. Người liền dỗ dành ta như vậy.

Ta không nói lời nào, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Gia gia thì một mực ở bên dỗ dành ta, nói cho ta về những chuyện thú vị khi còn bé, cũng không biết nói bao lâu, cứ như là không biết mệt mỏi vậy.

Ta cuối cùng cũng khóc hết, miễn cưỡng chống đỡ nở một nụ cười cho người xem, lúc này người mới cao hứng: “Bị ủy khuất cứ nói cho gia gia biết, gia gia có rất nhiều thời gian nghe con nói.”

“…Con đến thăm vậy mà cứ khóc mãi.” Ta cởi xuống khăn che mặt, lau nước mắt một cái.

“Khóc mệt rồi phải không?” Gia gia cười hì hì, vươn tay xoa đầu ta.

“Con không mệt.” Ta bĩu môi.

“Nhóc con hư hỏng, con không mệt, gia gia nói nửa ngày cũng mệt mỏi.” Gia gia thở dài.

Ta giờ mới nhớ đến người vẫn đang là một bệnh nhân, vội vàng để cho người tiếp tục nghỉ ngơi, nhắm nhắm cẩn thận. Thấy người theo lời ta một lần nữa ngủ đi, ta mới phát hiện ta cũng mệt mỏi không chịu được, liền nằm ở mép giường bắt đầu ngủ gật.

Không biết qua bao lâu, ta bị người nhẹ nhành đánh thức. Ngẩng đầu lên nhìn thì là tổng quản trong phủ.

“Tam công tử, Quốc Công gia nên uống thuốc rồi, hay là ngài giúp?”

Ta dụi dụi con mắt đứng dậy: “Ừ.”

Đi mấy bước lại nghĩ tới mình không có mang khăn đeo, vết sẹo trên mặt cùng lệ ngân giao hòa, nhất định là vô cùng dọa người. Vội vàng về trước giường lấy khăn che mặt.

Một vạt đỏ thẫm ngay ở trong tay gia gia, ta đi tới cầm lên, mới định xoay người đi lấy thuốc, trong lòng đột nhiên rớt một nhịp.

Ta không biết làm sao chỉ sững sờ tại chỗ, ánh mắt từ tấm khăn trên tay rơi xuống tay gia gia.

Đôi tay ôn hòa kia thoạt nhìn vẫn như vậy, thế nhưng sự bình tĩnh dị thường trong lòng ta bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt.

Ánh mắt theo tay người chuyển qua khuôn mặt gia gia. Ta đi tới nhẹ nhàng gọi người. Người không hề tỉnh.

Tiếp đó cúi người lên tiếng gọi lớn hơn, người vẫn phớt lờ ta.

Hai tay ta đột nhiên không dám chạm vào người, chỉ có thể thét gọi người đến. Tổng quản vừa thấy sắc mặt ta, hắn cũng ngẩn người ra, lại nhìn về gia gia đang an tĩnh ngủ trên giường. Sau đó hắn chậm rãi đi tới, há miệng luống cuống một chốc, rốt cuộc thò tay thăm dò hơi thở của người.



Người đi rồi.

Gia gia vẫn cứ rời đi.

Mãi đến buổi chiều tuyết lại bắt đầu rơi, mãi đến khi Quốc Công Phủ lại một lần nữa trở nên huyên náo, ta vẫn không có cảm giác chân thực.

Toàn bộ đình viện đều bị tuyết phủ kín, toàn bộ Quốc Công Phủ đều phủ lên lụa trắng. Ta thay bạch y bạch sa, thầm nghĩ đây quả thật là một loại màu sắc lạnh như băng.

Thời điểm ngày thứ hai gia gia an táng, ta ngã bệnh.

Ngã vào trong tuyết, giống như cái cảm giác khi kiếp trước ta quỳ gối trong tuyết, âm thanh trong lỗ tai trở nên mênh mông, cổ họng tinh ngọt, trong đôi mắt trống rỗng của ta đều là hư ảnh của người vụt qua. Sau đó trước mắt tối sầm, cả thế giới đều trở nên an bình.

Tỉnh lại đã là nửa đêm, trông chừng bên cạnh không phải là Diệu Thưởng các nàng, cũng không phải là Mặc Thảo, chắc là lại bị người trước mắt đuổi ra ngoài rồi.

“Có chỗ nào khó chịu sao?” Vân Xuyên mặc hoa phục ngân bạch bưng chén thuốc bộ dạng có vài phần khác lạ, ta rất không quen.

Ta lắc đầu một cái, muốn đứng lên, mới dùng chút lực liền phát hiện đầu nặng trĩu, trong ngực còn có chút khó chịu. Lòng ta kêu một tiếng không tốt: Sợ là vết thưỡng cũ tổn thương tâm mạch lần trước lại tái phát rồi.

“Đừng gắng sức, Thái y nói ngươi do quá thương tâm dẫn đến vết thương cũ tái phát.”

Thất tình thương tâm, lục dục thương thân. Con người quả là sự tồn tại yếu ớt nhất thế gian.

“Cũng may là không có gì đáng ngại,” Hắn một tay vịn cho ta ngồi dậy sau đó ngồi ở sau người ta, để ta dựa vào trước ngực hắn. Một tay còn lại cầm lấy chén thuốc, tay kia múc một muỗng đưa tới bên mép ta, “Há miệng.”

Ta rất muốn tự mình uống một mạch cho xong. Nhưng mới cựa mình liền toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể nghe lời uống từng muỗng từng muỗng hắn bón.

Mãi đến khi tất cả thuốc đều uống xong, hắn cầm chén thuốc đặt ở trên ghế trước mặt hắn ngồi, thay đổi một tư thế ôm ta. Một bên vỗ lưng ta một bên thấp giọng ở bên tai ta nói chuyện: “Khổ sở thì đừng nghĩ nữa, có ta ở đây mà.”

Hắn không nói lời này còn tốt, hắn nói như vậy, ta…

Gia gia ở đây… Người duy nhất có thể cho ta lời an ủi, về sau cũng không được nghe nữa.

Ta rơi lệ hắn liền thay ta lau đi. Đến sau cùng nước mặt nhiều quá hắn liền cúi đầu hôn lên gương mặt ta.

Trong hơi thở lúc này đều là hương vị trên người hắn, lại là một lại mai hương nhàn nhạt.

Ta khó hiểu: “Hoa mai?”

“Trong vương phủ tất cả đều là long du giang hồng ngươi thích,” Thanh âm hắn trầm thấp, “Ta chăm sóc rất tốt, chờ ngươi khá hơn một chút liền dẫn ngươi đến xem.”

Chờ ta khá hơn một chút… Ta suy ngẫm thoáng qua, cau mày.

“Ta mệt.” Nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là những tâm tư rối loạn, hết thảy đều mơ hồ, không bằng đi ngủ cho khỏe.

“Kỳ thực…”

Hắn đột nhiên ngưng một chút, tiếp đó lại nói: “Kỳ thực ngày ấy, ta biết ngươi ở đó.”

Ta mở mắt ra.

“Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, thực ra ta đã sớm thấy bộ dạng ngươi mặc hồng y. Công tử hồng y phiên phiên trên lầu cao Hàn Lâm Viện, quả thực là đẹp mắt. Ta không phải là không nhớ.”

Ta nhắm mắt, như thể thế này có thể khiến nước mắt bớt rơi.

“Vì sao lại gạt ta…” Ta lẩm bẩm nói, không biết nên hỏi ai mới phải.