Cuối cùng cũng đến ngày Vân Xuyên đại hôn.
Hoàng đế bệnh nặng không thể đứng dậy, tất cả sự vụ đều giao cho Mẫn Quý Phi xử lý. Vốn dĩ nên là việc của Hoàng Hậu, vốn nên là chỗ ngồi của Hoàng Hậu, hiện tại tất cả đều thuộc về nàng. Thật sự có thể nói là phong quang vô hạn.
Ta thoái thác bệnh nặng không tới, mà thừa dịp tất cả người ở Thụy Tiêu Cung đều rời đi thì len lén trở về. Có điều mục đích không phải ở Thụy Tiêu Cung mà là Đông Cung.
Trước đây, Đông Cung náo nhiệt, Thụy Tiêu Cung liền náo nhiệt. Đông Cung lạnh lẽo, Thụy Tiêu Cung cũng lạnh lẽo theo. Thế nhưng hiện giờ, ngay cả Phượng Thanh Cung của Vân Uyển cũng ngựa xe tới lui lui náo nhiệt, Đông Cung lại tối lửa tắt đèn, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim được.
Nơi này đang có một người ta thực sự không ngờ tới, cái người mà vốn dĩ đang phải đi Lâm phủ nghênh thân.
Ta nhìn hắn đi vào, bên người chỉ dẫn theo Phong Nhi. Đợi thời gian khoảng nửa nén hương mới ra ngoài. Từ xa, ta thấy không rõ vẻ mặt hắn. Chờ hắn đi xa rồi mới đi tới đó.
Ta từ bỏ ý định lúc đầu, không đi vào trong mà chỉ hướng tổng quản thái giám ở Đông Cung hỏi Thái Tử điện hạ có thể có thời gian gặp ta không.
“Chao ôi công tử gia, hôm nay không thể được. Điện hạ mới rồi… Ai ôi, điện hạ của chúng ta vừa rồi lại đau đầu đến ngất đi.”
Ta theo lời rời đi, trong lòng hiểu bệnh Thái Tử và Vân Xuyên nhất định nổi lên tranh cãi. Về phần nguyên nhân ta lại đoán không ra được. Xem ra phủ đệ của Vân Xuyên, ta không thể không đi rồi.
Đáng lẽ kiếp này người hắn muốn thành hôn vẫn là cháu gái của Mẫn Quý Phi. Nhưng ta ở trước mặt Mẫn Quý Phi nói một câu, muốn Vân Xuyên cưới Lâm Thị làm phi.
Vân Xuyên hoàng công hiển hách thiên hạ đều biết. Bởi vậy càng phải tốn nhiều tâm tư bên trên người các văn thần mới có thể bịt miệng quan văn trong triều. Bằng không Văn Trang Quốc Công phủ một lòng hướng về Hoàng Tử không gần gũi văn sĩ, chuyện này mà nói ra chẳng phải mặt mũi Quốc Công Phủ đều mất hết sao? Mà Tả tướng Lâm Sâm cũng có tên tuổi trên giới văn đàn, Lâm thị nữ nhi cũng tinh thông sách bút so với cái vị kia nhà ngoại của Mẫn Quý Phi không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Chất nữ thân thì cũng thân, có điều vì con trai của mình, Mẫn Quý Phi đương nhiên chỉ có thể lắng nghe lời phải.
Kỳ thực…
Ta đứng ở ngoài cửa phủ, nắm cán dù ngơ ngẩn đứng lặng trong tuyết —— kỳ thực ta không muốn thấy người ấy thành hôn.
…
Suy nghĩ hồi lâu, ta vẫn quyết định bỏ qua mà rời đi. Cũng đã nói bị bệnh, nếu đột nhiên chạy đến ngược lại giống như ta bất chấp thân thể khăng khăng liều mạng muốn tới nói lời từ biệt, thật sự là giả tạo muốn chết.
Không nghĩ tới mới đi đến con ngách nhỏ phía sau phủ đệ lại nghe thấy phía sau lưng đột nhiên có âm thanh kéo chốt cửa gỗ. Tiếp đó cánh cửa vang lên một tiếng động, ở trên con đường tĩnh lặng chỉ nghe thấy tuyết rơi này trở thành một tiếng động lớn đặc biệt ồn ào.
Ta vừa nhìn về phía sau quả nhiên là có một cánh cửa hông bên tường bao quý phủ Vân Xuyên mở ra. Lúc này một người có vẻ hơi chật vật ôm một thứ gì đó thật dài chạy ra.
Ta chăm chú nhìn kỹ một chút, nhíu mi: “Lục điện hạ?”
“Nam Kha Kỳ?”
Hắn một thân trang phục lộng lẫy, lúc này lại không có một ai theo ở bên người. Ngay cả dù cũng không mang theo, trên phát quan đều là tuyết.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi bị bệnh sao?” Nói xong, ánh mắt của hắn lại biến đổi dường như là nghĩ tới điều gì, quay lại cười nhạo nói, “Chà… bệnh tương tư nhỉ.”
Ta vô tâm cùng hắn nhiều lời giải thích, xoay người dời đi chẳng buồn quản hắn chết sống thế nào. Dù sao nơi này đang đêm tối, tuyết lớn, trên đường vắng tanh chính là thời cơ tốt nhất để đám phỉ tặc thảo khấu ám sát vương tôn quý tộc.
“Đi à… vậy thì cầm vật này đi.”
Ta cau mày, xoay người muốn nhìn xem hắn định giở trò gì, không ngờ tới quay người lại chỉ thấy một thanh kiếm vững vàng rơi vào trên tay ta.
Ta cảm thấy kiếm này nhìn thật quen mắt, không khỏi nâng cao lên nhìn thật kỹ.
“Đừng quên, ngươi thua, nợ ta một khoản.”
Kiếm của Vân Xuyên?!
Ta sửng sốt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại hồi ức vụ cá cược giữa ta và Vân Uyển từ tám trăm năm trước. Ta cũng suýt nữa đã quên mất rồi.
“Làm sao ngươi có được? Trộm được thì ta cũng không dám cầm.” Thanh âm của ta đã có chút mất tự nhiên.
“Ngươi thử trộm một cái cho ta xem?!” Vân Uyển hừ lạnh, “Vân Xuyên cam tâm tình nguyện, tự tay đặt vào tay ta đấy.”
Ta…
“Ngươi không trộm thứ gì vì sao lại chật vật như vậy?” Ta cổ quái đánh giá hắn.
“….Cái đó,” Vân Uyển ngược lại hiếm thấy lúng túng lên, “Không liên quan tới ngươi, bớt lo chuyện bao đồng.”
Ta ôm kiếm, vẫn cảm thấy nghĩ mãi không ra. Kỳ quái, những chuyện gần đây tại sao chuyện này so với chuyện kia càng khó nghĩ hơn. Chẳng nhẽ thật sự là làm nhiều chuyện xấu quá nên báo ứng sắp tới rồi?
Ta đột nhiên dấy lên hồi ức về một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như…. giống như để vuột chỗ nào đó không đúng…
Ta không nói lời nào, Vân Uyển cũng không nói. Dường như hắn cũng không có nơi nào muốn đi, cứ như vậy mà cùng ta đứng đối diện.
Mãi đến khi ngoài đường lớn kia đột nhiên truyền tới một tiếng động lớn ầm ĩ từ đầu phố. Hình như là phóng pháo hoa. Lại hình như có ai đó rời phủ rồi. Đêm đông vốn an tĩnh
bị tiếng ồn phá vỡ. Bầu trời vốn tối đen bị hỏa quang rọi sáng.
Cư nhiên thật sự có pháo hoa… Nhưng mà khói hoa này hoàn toàn không có hơi thở phồn hoa tường hòa. Nó bạo liệt, tư thái nổ tung rơi rụng trong đôi mắt người. Ta nhất thời không cách nào rời mắt:
Tựa như… tựa như cái đêm hôm đó ở Giang Nguyên lâm tràng, đèn đuốc huyên náo, tiếng người lúc cao lúc thấp. Sau đó là trầm lặng, u ám, còn có những xao động không ngừng khiến cho người ta vừa bất an lại vừa có một sự hưng phấn quỷ dị. Giống như dạ lang đánh hơi được mùi máu tươi vậy.
“Hoàng đế băng hà.”
Khuôn mặt cười trắng bệch của Vân Uyển bị khói hoa chiếu rọi những ánh quang mang lấp lánh.
Ta cũng không phải là lần đầu tiên nghe được những lời này, nhưng là lần đầu tiên tình tĩnh mà nghe những lời ấy như vậy.
Kiếp trước thời điểm Hoàng đế băng hà Vân Xuyên cũng đã nói. Chỉ có điều khi đó hắn đang phát động binh biến cùng Vân Kiên liều mạng. Đứng ở dưới quân kỳ, ngân giáp nhuộm ánh trăng, đao quang kiếm ảnh, ở bên ngoài tẩm cung Hoàng đế hắn lớn tiếng hướng Vân Kiên quát lên lời này… Hóa ra tất cả dù cách một đời lại vẫn như cũ.
Ta đột nhiên suy nghĩ minh bạch vài điều… Kiếp này hoàn toàn bất đồng, kiếp này tranh đại vị không còn là Vân Kiên, mà là Vân Uyển và Vân Xuyên.
Vân Uyển… Vân Uyển…
“Ngươi cho…. Hoàng đế…”
“Người đã chết thì không còn là Hoàng đế nữa rồi, chỉ là một người chết thôi.” Trên mặt Vân Uyển có một loại thần thái quái dị.
Ta cơ hồ không nói lên lời. Qua rất lâu ta mới phản ứng lại được, siết chặt cán dù trong tay: “Hiện giờ ngươi hạ độc Hoàng đế thì có ích lợi gì?! Ngươi căn bản đấu không lại Vân Xuyên!”
“Hiện giờ?” Vân Uyển khe khẽ hừ một tiếng, “Từ khi Vân Kiên bị quyển cấm, ta liền biết cơ hội của ta đã tới, phải nói rằng… từ khi Vân Định bắt đầu nghe theo ý kiến của ta, ta đã biết.”
Hắn quay đầu nhìn về phương hướng Hoằng Minh Điện. Bầu trời đêm nơi đó cũng bắt đầu nổi lên những tiếng động lớn ồn ào. Chỉ có điều không phải là pháo hoa, mà là những điểm sáng nhỏ như ánh sao đang lao vào đêm tối, nơi đó là tẩm cung của Hoàng đế.
“Là ta nói cho Vân Định, Vân Xuyên muốn mượn tay y đối phó với Vân Kiên. Bởi vậy chuyện ở trướng điện đêm đó y mới mở to mắt đợi Vân Kiên nửa đêm lẻn vào,” Vân Uyển chậm rãi nói, “Ta còn nói cho y biết, Vân Kiên ngã rồi, Vân Xuyên sẽ thế chỗ hắn trở thành hoàng tử duy nhất có khả năng lĩnh binh. Vân Xuyên người này, cho tới bây giờ cũng sẽ không an phận thủ thường trong Thái Tử đảng.”
“Bởi vậy Thái Tử đối với Vân Xuyên sinh nghi, lấy Vân Kiên mồi câu để kiểm tra xem lời ngươi nói có thể tin hay không.”
“Vân Xuyên đương nhiên trong lòng biết rõ là ta đang khích bác, lòng cũng biết rõ đêm đó Thái Tử tại sao lại biết Vân Kiên nửa đêm một mình lẻn vào,” Vân Uyển cười khanh khách nói, “Dù vậy, thà rằng hy sinh tình cảm bao nhiêu năm giữa hai người bọn họ cũng phải đánh đổ Vân Kiên, tập trung binh quyền —— việc đã đến nước này, ngươi nói Thái Tử và hắn làm sao có thể không xa cách?”
“Như vậy thì ta đại khái cũng có thể nghĩ được tại sao Vân Kiên đang đêm lại lẻn vào trướng điện của Thái Tử,” trước đây không hiểu rõ sự tình, vẫn luôn mơ hồ cho đến tận bây giờ. Ta cười khổ, “Triệu Giác là người của Vân Xuyên, nhưng hắn và Vân Kiên từ nhỏ lớn lên bên nhau. Lời của hắn Vân Kiên nhất định sẽ tin tưởng. Chắc là hắn nói cho Vân Kiên rằng đêm hôm đó Vân Xuyên sẽ đi hạ độc trong thuốc của Thái Tử. Hắn vốn là muốn đi phá ngang Vân Xuyên, không ngờ tới chẳng những trong trướng chỉ có một mình Thái Tử, về sau kiểm tra trong thuốc cũng không có vấn đề gì. Hắn thực sự là chết oan.”
“Ngươi thông minh như thế, vậy thì cũng có thể đoán thử xem ta làm thế nào khiến Vân Xuyên cam tâm tình nguyện dâng lên thanh kiếm này?” Vân Uyển bỗng nhiên chuyển đề tài, giảo hoạt nhìn ta cười một tiếng.
“Ta càng muốn biết gϊếŧ cha hành thích vua vì lý do gì.” Ta nhìn thoáng qua bên ngoài ngõ, nơi đó đã dần dần yên tĩnh lại. Chuyện lớn như hoàng đế băng hà… không ai truyền tới sao?
“Mẫu phi của ta vốn không được sủng ái, lại chết đúng lúc Thừa Văn Hoàng hậu bệnh nặng. Hoàng đế vì sợ đυ.ng phải tử khí sẽ đe dọa đến tính mệnh Hoàng hậu, bởi vậy dù ngày nắng nóng lại không chịu phát tang. Còn không cho phép nghe thấy một tiếng khóc nào, chỉ để quan tài lại ở Phượng Thanh Cung,” Vân Uyển che mặt nói, hít thở thật sâu qua những khe hở, tựa hồ như vô cùng thống khổ, “Ngươi biết cảm giác canh giữ ở trước quan tài Mẫu phi, nhìn thi thể nàng hư thối không? Nếu không phải Du ca vẫn luôn phụng bồi ta, ta e rằng đã điên rồi.”
Sau lưng ta dấy lên từng cơn buốt lạnh, có phần không đành lòng, còn có chút ghê tởm.
***