Ta cẩn thận đi tới hướng không đυ.ng mặt cấm vệ binh đang tuần tra. Vừa đến bên cạnh Nam Kha Tương liền lôi nàng đi, thấp giọng cúi đầu bước thật nhanh: “Ngươi
sao lại chạy đến đây!”
“Muội…”
Trước mặt có một đội cấm vệ binh đi qua. Ta kéo nàng hơi dừng lại, chờ bọn họ rời đi mới một lần nữa đi về phía tẩm trướng.
Có điều ta liếc thấy bộ dạng nàng vẫn có phần do dự. Trong lòng đảo qua đảo lại, bước chân
liền ngoặt sang hướng khác, vòng qua một con đường khác để đi: “Có phải ngươi
đi gặp Triệu Giác hay không?”
Nam Kha Tương bị ta kéo loạng choạng, lúc này không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.
“Không hiểu tại sao ta lại biết là Triệu Giác phải không?” Ta thở dài, “Muội muội ngốc, ngươi chớ quên Bạch Cần là tiểu tư của ta.”
“Tam ca…”
“Ngươi đã quên hôm đó ta đã nói gì sao? Vì sao ngươi trễ như vậy còn ra ngoài tìm hắn?”
“Tam ca huynh đừng hiểu lầm!” Nam Kha Tương cuống quýt khẩn cầu, tiếng khóc cũng vang ra ngoài, “Là…. là hắn tới tìm muội! Muội không thể…”
“Ngươi không thể cái gì?” ta kéo nàng đến bên cạnh một cái trướng dừng tại nói, ở trong bóng tối chất vấn.
Nàng chực khóc: “Muội vốn không không muốn đi cùng hắn. Hắn nói có chuyện muốn nói với muội, muội nhất thời nhẹ dạ…”
“Ngươi biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? Tẩm trướng Thái tử nửa đêm bị thích khách tập kích! Hai người các ngươi lúc không có ai lại đi ra ngoài, ngay cả một người nhìn thấy cũng không có. Nếu bị người khác vu hại hai người cùng chuyện này có liên quan, ngươi có biết hậu quả ra sao không?” Vẻ mặt ta lo lắng nóng nảy, vừa giậm chân vừa than thở.
“Tam ca….”Khóe mắt nàng mang lệ, kinh sợ nhìn ta.
“Hắn biết ngươi có hôn ước không?” chuyển câu hỏi, ta trầm giọng nói.
“Muội… còn chưa nói cho hắn biết….” Nam Kha Tương lắc đầu, “Muội thật không dám cùng hắn ở chung. Thế nhưng… muội chưa từng gặp qua người tốt như hắn…”
“Vậy tại sao sau khi các ngươi tách ra ngươi không lập trức trở về trướng, ngược lại chạy đến Ngự trướng bệ hạ?” Ta hỏi.
“Yến tiệc chưa tan chúng ta đã đi ra ngoài. Sau đó mọi người giải tán, muội sợ phụ thân phát hiện liền muốn đi về trước. Triệu Giác vốn đã đưa muội trở về, nhưng muội lại phát hiện vòng tay không thấy đâu, muốn quay lại tìm. Lúc quay lại trông thấy hắn ở bên ngoài. Muội không lên tiếng, muốn hù dọa cho hắn sợ lại thấy hắn không trở về tẩm trướng của mình mà lại đi về phía đông. Muội hiếu kỳ liền một đường đi theo. Sau đó thì
mất dấu…”
“Rìa phía Đông? Ngươi mất dấu hắn ở đâu?”
“Hình như là… Chỗ tẩm trướng màu vàng ở
hướng Đông.”
Ta nhíu mày: Triệu giác không trở về tẩm trướng của mình, chạy đến trướng điện của hoàng tử làm gì? Hắn đi tìm Vân Xuyên hay là tìm Vân Kiên?
“Tam ca, có gì không đúng sao?” Nam Kha Tương lo sợ bất an nhìn ta.
“A… không có gì…” Ta đưa tay đè lên mặt nạ, trong đầu thầm tính: Xem ra một đường đến tẩm trướng Triệu Giác này nhất định là đi một chuyến toi công rồi. Vốn dĩ định đem nàng ném cho Triệu Giác, trong hỗn loạn nếu có thể vừa hay làm anh hùng cứu mỹ nhân thì tốt. Đáng tiếc là lúc này Triệu Giác đang ở cùng một chỗ với Vân Kiên, hẳn là không ở chỗ này.
Ta bèn vội vàng cùng nàng quay về tẩm trướng, trên đường dặn nàng đem nước mắt lau khô đừng để cho người khác nhìn ra điều gì. Chuyện của nàng và Triệu Giác tuyệt đối không thể để cho phụ thân và huynh trưởng bọn họ biết được.
Nam Kha Tương hiện tại biết chuyện nàng vụиɠ ŧяộʍ gặp Triệu Giác là không đúng, thành thành thật thật làm theo lời ta nói.
Phụ thân sớm đã bị tuyên đi Ngự trướng Hoàng đế, Nam Kha Du trái lại đã ngủ rồi. Lúc này bên ngoài ánh lửa và tiếng người ồn ào, huynh ấy ngủ cũng không an ổn, đứng dậy khoác một kiện áo đơn ngồi giữa trướng, biểu tình lo lắng.
“Đại ca, huynh thấy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Ta cùng không rõ ràng lắm,” Nam Kha Du nói, “Thái tử bị kinh sợ, hiện giờ còn đang hôn mê. Ngự y nói là tâm hỏa dâng trào.”
“Bị kinh sợ?” Ta hỏi, “Không hề thụ thương?”
Nam Kha Du nhãn thần cổ quái liếc mắt nhìn ta: “Không thụ thương tất nhiên là chuyện tốt.”
“Đệ hiểu đệ hiểu…”, lúc này ta mới ý thức được ngữ khí không thích hợp, cuống quýt cười trừ, lại nói, “Nếu như là tử sĩ, một kích không trúng, nhất định sẽ không để cấm vệ quân có thời gian điều binh giới nghiêm, ngay từ lúc bị phát liền có thể cắt đuôi. Bởi vậy nếu bây giờ còn chưa có động tĩnh thì chắc hẳn dã không dự định xuất thủ nữa.”
Nam Kha Du nói: “Chỉ sợ chúng âm thầm mai phục ở nơi nào đó rình mò….”
“Đại ca huynh đừng nói nữa, quá dọa người mà…” Nam Kha Tương gọi tỳ nữ của nàng đem trà nóng tới, vừa oán giận gió thổi lạnh cứng bờ vai. Lúc này người bên ngoài thần hồn nát thần tính, nàng ở đây có ba thị nữ vừa dâng trà vừa xoa bóp vai, trái lại rất thong dong nhàn nhã. Ta liếc mắt nhìn nàng một cái rồi rũ mi mắt, che giấu một tia trào phúng, cúi đầu chăm chú vuốt ve hoa văn chỉ bạc ở ống tay áo.
“Nhắc tới đó, sao vừa nãy một mực không trông thấy ngươi? Ngươi
chạy đến chỗ nào hả?” Nam Kha Du rốt cuộc cũng nhớ tới tra chuyện này, nghiêm nghị hỏi, “Một cô nương gia, trễ thế này vẫn còn chạy loạn. Nếu bị người ta biết được sẽ nói nhà chúng ta không biết cách dạy nữ nhi!”
Ta không nói một tiếng nào, coi như không nghe thấy lời của huynh ấy, cũng giả bộ không nhìn thấy
ánh mắt cầu cứu của Nam Kha Tương nhìn ta. Chuyên tâm vuốt đường chỉ bạc ở tay áo, coi bản thân vô hình.
Trong chốc lát bên ngoài một hồi tiếng thiết giáp ngân khôi leng keng, tiếng quát gọi đi nhanh chói tai xen lẫn trong đó là tiếng gào khóc kêu oan. Ánh mắt ta không rời hoa văn trên tay áo, trong miệng than thở: “Xem ra tối nay không dễ dàng tra rõ.”
“Báo—–!”
Mấy người vệ binh ở bên ngoài cao giọng thông báo, “Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, giờ Dần khởi hành hồi cung! Hết thảy không được sai lầm!”
“Đây là có chuyện gì xảy ra?!” Nam Kha Du lúc này cũng bất quá chỉ là một vương tôn công tử, nào có thấy qua tình cảnh như vậy, kinh hô, “Bên ngoài đang bắt người sao?”
Ta nghĩ muốn ra phía trước nhìn xem, mới vừa đứng dậy liền bị huynh ấy bắt lấy cánh tay: “Đệ đi đâu vậy?! Còn không ngoan ngoãn ở lại!”
Ta bất đắc dĩ đành phải ngoan ngoãn trở về phía bên cạnh phân phó một đám hạ nhân, hầu gái đang kinh sợ: “Truyền xuống, Quốc công phủ tất cả mọi người không có sự cho phép không được ra khỏi trướng, thu thập hành trang vật dụng trong trướng, giờ Dần hồi phủ.”