Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Huynh thật đúng là không uyển chuyển chút nào, đệ

đâu phải không biết xấu hổ như vậy chứ”

“Đây cũng không phải là chuyện gì to tát. Các ngươi từ nhỏ đã ở chung một chỗ, đệ có ý niệm như vậy cũng không có gì kỳ quái.” Nam Kha Du thở dài nói, “Yêu thích nam phong không phải chuyện lạ lẫm gì. Hiện giờ nhà ai mà không có mấy người như thế? Nhưng nếu đối phương là chủ tử của mình thì khó tránh khỏi hiềm nghi dựa thế cậy quyền. Nhà chúng ta không thể so với các công hầu môn đệ khác, con cháu về sau đều phải đoan chính dự thi khoa cử mới có thể làm quan. Dù cho đệ ở trong Lục bộ chỉ cầu được một nửa cái chức quan rồi cùng các hoàng tử qua lại thân thiết, khi đó mới chính là thần tử mà không phải là nô tài…”

Nam Kha Du ở một bên tận tình khuyên bảo, ta ở đây nghe đến đau đầu không thôi. Nhưng ta cũng không định bác bỏ: “Ca ca nói không sai, khi đó tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, bởi vậy đều dã qua. Đệ bây giờ đi theo phụ thân như vậy cũng tốt. Không làm lỡ công khoá, cũng không cần hao tâm tổn trí cùng chủ tử không minh bạch.

Chư vị đều biết những điều này đều thật sự vô cùng chân thực. Nhưng mà ca ca ruột của ta đây rõ ràng có vẻ mờ mịt. Thấy ta đáp ứng quá dễ dàng ngược lại khiến cho huynh ấy nghĩ trong lòng ta không thành thật.

“Ca ca không cần lo lắng. Nếu đệ

chưa

thật sự thông suốt thì còn không phủ phận sạch sẽ sao? Nào có thừa nhận như vậy chứ?

Lúc này huynh ấy mới hiểu rõ một chút: “Đệ thông suốt là tốt rồi…”

“Chẳng qua đệ còn có chuyện muốn biết chính xác, mong ca ca nói thật cho đệ biết.” Ta không tin ta đây có thể thua, ngay cả chút tâm tư cũng giấu không được.

Không ngờ Nam Kha Du lại thở dài: “Ai, đệ không cần nói tạ tự biết đệ muốn hỏi gì. Không cần phải nghĩ nhiều. Vào đầu xuân năm nay, tại gốc mai giữa rừng phía sau Thuỵ Tiêu Cung Lục điện hạ trông thấy hai người tình cảm lưu luyến, triền miên không dứt. Khi đó hắn hứng thú nói cho ta biết. Ta nghe được liền đổ một thân mồ hôi lạnh…”

Nói đến đây ta liền nhớ tới, mùa xuân đang lúc hoa nở rộ, hết giờ học ta và Vân Xuyên hai người đơn độc tách khỏi mọi người đi ngắm cảnh. Nhất thời động tình, kìm lòng không được ở trong rừng hôn môi…. không ngờ tới lại bị Vân Uyển bắt gặp.

Khi đó ngọt ngào thân mật, cứ ngỡ rằng có thể cả đời thành đôi với người ấy thì không cầu gì hơn mà nay ngẫm lại… Đều là hoa trong gương trăng dưới nước, chỉ là chấp niệm mà thôi.

Có điều chuyện này trái lại khiến cho ta hiện giờ cũng sờ thấy một tia hứng thú: Vân Uyển đáng thương vẫn còn ôm tâm tư rụt rè như thiếu nữ đi thăm dò khúc gỗ mục này. Nếu để cho Nam Kha Du biết được trong lòng hắn giả bộ phụ phụ tử tử, quân quân thần thần như vậy chỉ sợ sẽ tức chết cũng không có gì ngạc nhiên.

Bọn ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng ta thì nhẹ nhõm mà Nam Kha Du cũng không biết như thế nào.

Đến chính điện, ngoài điện bậc thang đá cẩm thạch trải dài lên trên, một tiểu thái giám đang tuyên gọi một đám người đi vào trong. Ngoại thần gia quyến, mặc quan mục hay mặc hoa phục đều tâm tình phấn khởi ngẩng đầu sải bước đi vào trong điện, tới tham dự quần yến hoàng gia.

Cung đăng cao cao trùng điệp khẽ lắc lư đón gió, lầu gác đài vũ đều như sống động hơn, toả ta hào quang xinh đẹp, diễm lệ không mất trang nghiêm. Dưới chân thiên tử, quần thần trong cung, bách tính ngoài cung đều không khỏi ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu hô thánh minh.

Rất nhanh liền nghe thấy bên trên tuyên Văn Trang quốc công phủ tiến vào. Bước lên càng cao gió càng mạnh, mãi cho đến sau khi vào điện vẫn còn bị thổi cho khẽ hắt hơi một cái. Tổ phụ và phụ thân đều đi ở phía trước. Nam Kha Du vừa vào điện liền bị Vân Uyển gọi đi. Nam Kha Linh thì chưa thấy đến.

Nhưng trong lúc ta còn ngây người, Vân Xuyên lại thần không biết quỷ không hay lặng lẽ đứng phía sau ta: “Lạnh sao?”

Nói xong, hắn dùng lực cầm lấy tay ta, thấy trước mặt dường như không ai chú ý chỗ này, tất cả đều là một cảnh tượng vui vẻ. Trong đầu ta đột nhiên lại hiện ra chuyện trên đường vừa rồi, câu nói ta tự mình nói ra “Khi đó tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, bởi vậy đều đã qua…”

Ta giật mình giật mạnh tay lại. Không đợi ta kịp phản ứng lại, Vân Xuyên liền kinh ngạc nhìn ta chằm chằm. Tay vẫn treo giữa không trung duy trì tư thế cầm lấy, muốn nắm không nắm được, có vẻ phi thường lúng túng.

Ánh mắt ta thoáng động, liếc mắt thấy thanh kiếm hắn thắng được từ chỗ Thái tử kia lúc này đang đeo bên hông hắn.

Đúng vậy… Ta nhớ ra rồi, người này cả đời đều không thích đeo ngọc bội giắt hông. Kiếp trước ta cùng hắn lâu như vậy mà quanh năm hắn chỉ đeo thanh kiếm này bên hông. Bên ngoài nói hắn đế hiệu là Võ, ý trong đó là thượng võ. Ha Ha, thật ra là vì thấy vật như thấy người.

Người kia đã qua đời, bội kiếm nối dài tình cảm.

Thật là một tình thánh mà.

Nam Kha Du nói ra ta chua? Ta chua cho hắn xem!

Trong lòng ta cũng không biết là làm sao vậy, cứ nhất khẩu ác khí như thế, tựa như trở thành tâm ma. Cho dù là hoa trong gương trăng dưới nước hay là chấp niệm, chấp niệm còn chưa tan thì ta một ngày cũng không được sống an lành!

“Điện hạ, nhiều người lắm miệng.” Ta mỉm cười.

Trên mặt Vân Xuyên lạnh xuống chưa từng thấy. Cũng đúng. Hắn đường đường là vương tôn quý tộc lại bị một nô tài như ta quăng hết mặt mũi. Hắn không lập tức tìm ta gây chuyện thì ta đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Không đợi ta nhận lỗi, sắc mặt hắn trong nháy mắt lại biến đổi, khoé miệng hơi cong lên: “Kỳ, có phải là ta… chọc giận ngươi chỗ nào hay không?”

“Nô tài sợ hãi!” Ta nghe hắn nói xong run lên, nhịn không được quỳ xuống, hắn còn vươn tay đỡ ta. Ta không nhìn hắn, gắt gao cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

“Kỳ, người đừng đối với ta như vậy…” Hắn thở dài. Ta nghe thấy hắn than thở cứ như thể hắn chịu uỷ khuất to bằng trời ấy.

Đâu phải tìm không được một kẻ thế thân khác để chơi đùa chứ? Ta mới phải cầu xin hắn chớ có đối xử với ta như kiếp trước ấy.

“Điện hạ…”

“Chỉ một lần,” Hắn ngắt lời ta, “Chỉ cần ngươi gọi tên ta thêm một lần nữa là tốt rồi… Ta cũng không biết ngươi rốt cuộc là làm sao.

Ngươi oán ta mấy ngày trước ngươi bệnh ta không đến thăm ngươi sao? Ngươi cũng biết khi đó ta phải phụng bồi mẫu phi ở Thiên Tâm Quan trai giới. Ta không thể vứt bỏ mẫu phi để đi thăm ngươi. Ta vẫn yêu cầu Thái y viện đem bệnh tình của ngươi báo cho ta bất cứ lúc nào. Nghe nói ngươi chỉ bị phong hàn, căn bản không ngờ tới khuôn mặt ngươi lại bị thương.”

Biết được thì ngươi định thế nào? Đem da mặt ta lột xuống khóc một trận sao?

“Đến khi ta trở lại biết được ngươi chịu uỷ khuất lớn như vậy, ta…!” Vân Xuyên kích động, vươn tay muốn xoa lên mặt ta, ta vội vàng lui về sau một bước, lại hơi liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ người ngoài nhìn ra manh mối.

Vân Xuyên tự biết thất lễ, thu tay về, chắp tay bên sườn nghiêng mình hít một hơi thật sâu: “Là ta không thể bảo vệ cho ngươi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »