- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp
- Chương 50
Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp
Chương 50
---•---
Tống Trấn cũng chẳng dễ dàng, tiểu huyệt Tống Ngọc Trạch không trải qua bôi trơn gắt gao kẹp chặt đồ vật của hắn làm hắn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khi nghĩ đến Tống Ngọc Trạch muốn tìm cách chạy trốn mình tâm hắn càng khó chịu hơn, thậm chí có loại xúc động muốn hủy diệt Tống Ngọc Trạch, dù sao bọn họ đều ở trong địa ngục, ai cũng không cần phải quá tốt.
Dần dần, nơi phía dưới của Tống Ngọc Trạch rỉ máu, theo đùi chảy xuống trên làn da trắng trẻo của y càng thêm ghê người.
Tống Trấn cúi đầu, nhìn côn ŧᏂịŧ lớn cương đến đỏ tím của mình đem cửa huyệt Tống Ngọc Trạch kéo căng hết cỡ, theo động tác của hắn máu đỏ tươi cũng dính vào côn ŧᏂịŧ, một mảng đùi tuyết trắng bị máu nhiễm vào chỉ càng cảm thấy da^ʍ mĩ không nói nên lời, loại phấn khởi thi ngược này làm đầu hắn trướng phát đau, hưng phấn đến mắt đều đỏ, một bên tiếp tục đâm thọc lung tung trong cơ thể của y.
Tống Ngọc Trạch bị thao đến chân cũng mềm, nếu không phải có Tống Trấn đè lại, chỉ sợ y đã sớm ngã trên mặt đất.
Đại khái do máu tươi bôi trơn hay là đau đến chết lặng, y dần dần không còn cảm giác được gì nữa, chỉ thấy tay chân mềm nhũn, đầu nặng nề, đôi mắt xinh đẹp nửa mở nửa khép, hơi thở mong manh phả trên cửa kính lạnh băng, rất nhanh đã thành một mảng sương lớn, rồi lại bị nghiền áp trên đôi môi đỏ thắm của y.
Tiếng rên rách nát như có như không chậm rãi tràn ra từ miệng Tống Ngọc Trạch.
Có máu bôi trơn, Tống Trấn đâm vào rút ra ngày càng thuận lợi. Chỉ cảm thấy như đang chôn trong một nơi tiêu hồn, cái miệng nhỏ kia một chút lại một chút nỗ lực phun ra nuốt vào nửa người dưới của hắn, thời điểm đi vào không cho tiến, thời điểm rút ra thì như níu giữ lại.
Hắn dần dần thả chậm tốc độ, cũng buông cánh tay đang giam cầm Tống Ngọc Trạch, vuốt ve vật nhỏ phía trước của y.
"Tiểu Trạch, thoải mái không? Ta làm con thoải mái không? Hửm?" Sau khi Tống Trấn hưởng thụ ngon ngọt, thấy trạng thái Tống Ngọc Trạch cơ hồ muốn ngất đi thì không hài lòng, buộc y phải theo hắn cùng nhau trầm luân.
Tống Ngọc Trạch nghe Tống Trấn nói, tâm run lên, từ kẽ răng bài trừ một câu: "Cầm thú."
Tống Trấn vừa lòng cười, bám vào bên tai y dùng chất giọng gợi cảm nói: "Ừ, ta là cầm thú, vậy cầm thú thao con sướиɠ không?"
Tống Ngọc Trạch nhắm mắt, lông mi run rẩy lại không có động tĩnh gì.
Tống Trấn không buông tha, nắm lấy tóc y kéo ngược về sau, bức bách y ngẩng đầu, Tống Ngọc Trạch bị buộc mở mắt ra.
"Thấy không? Trước mắt chính là trường học của con. Mọi người trong trường có biết con bị một nam nhân hung hăng thao như vậy không?" Nói xong, lại thật mạnh đâm vào, đâm đến điểm mẫn cảm của Tống Ngọc Trạch.
"A..." Cả người Tống Ngọc Trạch run lên, đầu mày tú khí nhăn lại, khóe mắt xinh đẹp tích tụ hơi nước, vành mắt đỏ bừng, bởi vì bị bắt ngẩng đầu mà cằm kéo lên thành một độ cung duyên dáng.
Tiểu Tống Ngọc phía dưới bị Tống Trấn âu yếm mà bắt đầu đứng lên, mặt sau trừ bỏ đau đớn cũng chậm rãi khơi dậy kɧoáı ©ảʍ.
Tống Trấn nói: "Con thật tiện đó, rõ ràng hận ta như thế nhưng khi bị ta thao lại có thể cứng lên, kỳ thật con rất thích đúng không."
Trên mặt Tống Ngọc Trạch nhanh chóng nổi lên một tầng ửng đỏ, bị hắn nói cho muốn hôn mê, hồng mắt trả lời: "Tôi không có..."
"Không có?" Tống Trấn cười xấu xa ma sát qua lỗ chuông của Tống Ngọc Trạch, vừa lòng nghe y rên lên một tiếng: "Còn nói dối, con không phải sướиɠ đến muốn khóc sao?"
Tống Trấn sắc tình liếʍ lên tấm lưng trần trụi của Tống Ngọc Trạch, lưu lại một dấu hôn, động tác phía dưới không ngừng, từng chút từng chút hung hăng đâm vào thân thể Tống Ngọc Trạch.
"Con biết bộ dạng hiện tại của mình như thế nào không?" Tống Trấn dùng giọng khàn khàn nói: "Không mặc gì, bị nam nhân đè trên cửa sổ làm, tất cả mọi người đều nhìn thấy con, nếu là ban ngày, giáo viên cùng đám đồng học đó có thể nhìn đến bộ dáng dâʍ đãиɠ này, cái miệng nhỏ phía dưới tham lam mυ"ŧ vào dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, lẳиɠ ɭơ không chịu được."
Tống Ngọc Trạch bị hắn nói đến muốn khóc, y rõ ràng biết nơi này là tầng 20, người khác sẽ không thể nhìn đến mình, nhưng toàn thân y dường như ngứa dần, vật phía dưới cũng ngày càng cứng, chống ở cửa kính lạnh lẽo, da^ʍ mĩ đến rối tinh rối mù.
Y muốn điên rồi, y không biết vì sao bị Tống Trấn ngược đãi vũ nhục như vậy mà còn thấy kɧoáı ©ảʍ, chẳng lẽ y thật sự rất dâʍ đãиɠ?
Rõ ràng ngày thường y không có hứng thú với loại chuyện này, cho nên đây không phải tại y, đều là do Tống Trấn ép.
Tên Tống Trấn khốn kiếp này, y mới không dâʍ đãиɠ.
Cả người Tống Ngọc Trạch dán trên cửa kính lạnh băng, thân thể tuyết trắng cong thành một đường duyên dáng, cặp mông mượt mà bị nắm giữ trong hai bàn tay to lớn, tiểu huyệt căng đến cực hạn bị bắt ngậm một vật to lớn như côn sắt.
Đầṳ ѵú của y dán lên cửa kính, mỗi lần Tống Trấn đâm vào đều sẽ bị nghiền ép qua mặt kính làm đầṳ ѵú hồng nhạt rất nhanh cứng lên.
Tống Trấn đứng sau lưng y, quần áo đoan chính, chỉ có hạ thể dùng sức kí©h thí©ɧ, từng chút từng chút đưa vào địa phương làm hắn mất hồn. Cơ bắp căng lên, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được cổ lực lượng trầm hậu kia.
Biểu tình hắn hơi nhăn mày hưởng thụ lại mười phần gợi cảm, khuôn mặt anh tuấn đổ một tầng mồ hôi, theo động tác mạnh mẽ của hắn thỉnh thoảng lại có vài giọt rơi xuống người Tống Ngọc Trạch.
Bức họa này xác thật rất dâʍ đãиɠ, nếu Tống Ngọc Trạch tận mắt nhìn thấy, y tuyệt đối có thể giận đến ngất xỉu.
Chỉ chốc lát sau, Tống Trấn đem Tống Ngọc Trạch trở mình, ôm Tống Ngọc Trạch trong ngực, từ chính diện cắm vào cơ thể y.
Toàn bộ phần lưng của y đều dán vào mặt pha lê lạnh băng, cặp đùi thon dài cân xứng bị cánh tay có lực của Tống Trấn giữ giữa không trung, chân không thể chấm đất, cứ như vậy bị Tống Trấn ôm trong ngực đâm vào rút ra.
Tư thế này tiến vào mười phần sâu, đâm đến tiếng rêи ɾỉ của Tống Ngọc Trạch liên tiếp tràn ra. Y cảm thấy không riêng gì thân thể mà ngay cả linh hồn cũng bị đâm đến chỗ sâu nhất, làm y phiêu đến chịu không nổi mà bám vào bả vai Tống Trấn khóc kêu: "Không cần...Đủ rồi, đừng làm nữa, a..."
Trên mặt tái nhợt cũng ửng hồng do tìиɧ ɖu͙©, đuôi mắt phượng có chút đỏ, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới như đang ẩn nhẫn kɧoáı ©ảʍ.
Biểu tình này kết hợp với tư thế hai chân mở rộng càng thêm dã diễm liêu nhân, hoạt sắc sinh hương, tương phản hoàn toàn với vẻ cấm dục ngày thường.
Nhìn bộ dáng này của y, Tống Trấn cảm thấy như có một dòng điện lưu xông thẳng đến da đầu, hắn dùng sức đè ép Tống Ngọc Trạch, đem eo y gập thành một góc độ khoa trương, thân dưới sung huyết nhanh chóng ra vào trong cơ thể đối phương, mỗi lần chỉ rút ra một chút lại lập tức hung hăng đâm vào.
Thân thể Tống Ngọc Trạch phập phồng theo động tác kịch liệt của hắn, chút lực phản kháng cũng không, chỉ có thể tùy tiện để Tống Trấn lăn lộn. Đầy đầu của y đều là ý nghĩ nên nhanh chóng kết thúc một hồi hoang đường này.
Nhưng sức chịu đựng của Tống Trấn thực sự kinh người, động tác luân phiên như vậy nhưng một chút ý tứ muốn bắn cũng không.
Hắn ôm Tống Ngọc Trạch, để y lấy tư thế dang rộng chân, quỳ trên sàn nhà.
Tống Ngọc Trạch không muốn, Tống Trấn liền nói: "Không nghe lời, ta lập tức ôm con xuống công viên để tất cả mọi người nhìn xem bộ dáng dâʍ đãиɠ này."
Tống Ngọc Trạch khuất nhục cắn chặt răng, bày ra tư thế Tống Trấn yêu cầu, toàn bộ đùi đều đang run rẩy.
Tống Trấn khẽ cười một tiếng: "Lúc này mới ngoan." Nói xong, toàn bộ thân mình lại phủ lên cơ thể Tống Ngọc Trạch, lần nữa cắm vào.
Thân thể hai người kề sát bên nhau chảy ra một tầng mồ hôi nóng, trong không khí như tràn ngập sương mù ướt đẫm.
Tống Trấn nhiệt tình hôn lên môi Tống Ngọc Trạch, đầu lưỡi bắt chước động tác giao hợp củ nửa người dưới, ở trong miệng y ra ra vào vào, âm thanh nước miếng tương giao, tiếng nước phốc phốc do niêm mạc cùng vật lớn cọ xát vang lên không ngừng, quanh quẩn trong phòng khách yên tĩnh.
Tống Ngọc Trạch ý thức được âm thanh này chính là từ nơi đó của mình vọng lại thì cả người nóng muốn mạng, chỉ cảm thấy thân thể của mình ngày càng kỳ quái, sợ hãi vô cùng, y nhỏ giọng khóc nức nở nói: "Từ bỏ được không...Cầu xin ông."
Nhưng bộ dáng này chỉ càng khiến cho nam nhân muốn bạo ngược y nhiều hơn, không riêng gì thân thể Tống Trấn, cả trong lòng hắn cũng bị lấp đầy, nâng cằm y lên: "Chỉ bằng lời nói cũng vô dụng, dùng hành động thực tế cầu xin ta."
Tống Ngọc Trạch nơi nào nghe được hắn nói, tầm nhìn bị nước mắt sinh lý làm mơ hồ, biểu tình thập phần yếu ớt, cánh tay mảnh khảnh chống đỡ không nổi, nửa người trên đều dán lên sàn nhà, nhỏ giọng khóc: "Cứu cứu tôi..."
Ngày thường y luôn lạnh mặt, hiện giờ biểu tình vô tội yếu ớt như một con cừu nhỏ mặc người xâu xé làm Tống Trấn nhìn mà trong lòng thấy căng thẳng, tim đập càng nhanh.
Hắn hy vọng Tống Ngọc Trạch có thể vĩnh viễn nghe lời, ngoan ngoãn như vậy cầu xin mình tha thứ.
Tống Trấn cảm thấy vì biểu tình này của Tống Ngọc Trạch, hắn không hối hận với hành động hiện tại của mình, dù hắn có thể vĩnh viễn vạn kiếp bất phục.
"Ta muốn bắn." Con ngươi Tống Trấn trầm xuống, âm thanh khàn khàn thấp giọng nói: "Ngoan, mông nâng cao lên, toàn bộ đều bắn cho con."
Tống Ngọc Trạch bị hắn nói làm cho bụng nhỏ đột nhiên co rút, tiểu huyệt cũng theo đó mấp máy gắt gao xoắn lấy đồ vật của Tống Trấn.
Tống Trấn bị động tác của y làm cho hít sâu một hơi, đột nhiên đè Tống Ngọc Trạch lại, ghé vào thân trên Tống Ngọc Trạch thở gấp, vài dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào trong người y.
Tống Trấn buông Tống Ngọc Trạch ra, y lập tức xụi lơ trên mặt đất, hơi thở thật không xong, ngực nhẹ nhàng phập phồng, tiểu huyệt phía sau vì lâu dài bị đâm thọc mà không khép lại được.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà theo cửa huyệt phấn nộn lúc đóng lúc mở chậm rãi chảy ra, cùng vết máu đã sớm khô cạn dung nhập vào một chỗ, từng giọt rơi trên sàn nhà.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp
- Chương 50