Sau khi người của Đan Thuật thế gia tới thì Phong Thành thành chủ —— Lý Hạ cũng đến. Đi vào tới cửa, Lý Hạ hướng tới mọi người cười cười: “Khiến các vị hiền chất phải đợi lâu rồi!”
“Bái kiến Lý thành chủ!” Đứng dậy, năm vị đại biểu vội vàng tất cung tất kính hành lễ với Lý Hạ.
“Năm vị hiền chất không cần đa lễ, mời tất cả ngồi!” Cười cười, Lý Hạ bảo mọi người ngồi xuống.
Nhìn thấy Lý Hạ khom người ngồi xuống, năm người Cổ Thiên Tinh mới ngồi trên ghế.
“Vì chuyện của Phong Thành mà vài vị hiền chất phải lặn lội đường xa mệt mỏi đến đây, vất vả cho mọi người rồi. Ta đã phân phó cho bên dưới, chuẩn bị cho vài vị hiền chất cái sân để nghỉ ngơi. Buổi tối sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho các vị hiền chất!” Nhìn năm người, Lý Hạ nói.
“Đa tạ Lý thành chủ!” Cúi đầu, năm người lập tức nói lời cảm tạ.
“Mộng hiền chất, ta đã vì các ngươi mà chuẩn bị tốt địa hỏa thất. Chuyện luyện đan làm phiền hiền chất rồi!” Nhìn nữ tử bạch y, Lý Hạ khách khí nói.
“Lý thành chủ yên tâm, nhất định Khuynh Tâm sẽ dốc toàn lực ứng phó.” Cúi thấp đầu, bạch y nữ tử rốt cuộc cũng mở miệng.
Nghe được tiếng nói thanh thúy của nữ nhân, Tần Ngạn nhướng mày, cảm thấy nàng có tiếng nói hay như vậy chắc hẳn là một vị mỹ nhân. Nhưng mà không biết tại sao nữ nhân này lại muốn mang theo khăn che mặt để che lấp dung mạo của mình.
“Được, vậy làm phiền Mộng hiền chất rồi!”
“Xin hỏi Lý thành chủ, ngoại trừ Mộng gia chúng ta, có phải ngài còn mời đan sư khác phải không?” Nói đến cái này, Mộng Khuynh Tâm trực tiếp xoay chuyển ánh mắt dừng trên người Tô Triệt.
Liếc thấy nữ nhân kia nhìn qua, Tần Ngạn không khỏi nhăn mày lại. Nghĩ thầm: Nữ nhân này cũng có bản lĩnh đấy, thế vậy mà nhìn ra Triệt Nhi là đan sư?
“Có Mộng hiền chất hỗ trợ, tất nhiên là không cần mời những người khác rồi!” Nói như thế, Lý Hạ cũng theo Mộng Khuynh Tâm tầm mắt nhìn, ánh mắt cũng dừng ở trên người Tô Triệt.
“A, nói như vậy thì vị này là đan sư của Cổ gia?” Gật đầu, Mộng Khuynh Tâm chuyển ánh mắt dừng trên người của Cổ Thiên Tinh.
Nghe Mộng Khuynh Tâm nói thế, Cổ Thiên Tinh ngẩn người: “Cái gì đan sư? Tần đạo hữu, Tô đạo hữu, các ngươi là hai đan sư sao?” Xoay đầu, Cổ Thiên Tinh nhìn hướng về phía hai người ở đằng sao, nghi hoặc mà dò hỏi.
Nghe vậy, khóe mắt những người khác cứng đờ, đầu đầy hắc tuyến, thầm nghĩ: Người là ngươi mang đến, là đan sư hay không chính ngươi còn không biết?
“Cổ đạo hữu, chúng ta tới để cùng ngươi gϊếŧ yêu thú, không phải tới để luyện đan!” Cũng không trả lời chính diện vấn đề của Cổ Thiên Tinh, trực tiếp Tần Ngạn biểu lộ ý đồ mình đến đây.
“Đúng vậy!” Gật đầu, Cổ Thiên Tinh nhìn về phía Mộng Khuynh Tâm: “Ngươi nghe thấy rồi đấy, bọn họ không phải đến để luyện đan!”
Nghe vậy, Mộng Khuynh Tâm lại nhìn nhìn Tô Triệt, cũng không có nói thêm gì nữa.
“Được rồi, bây giờ các vị hiền chất đi nghỉ ngơi một chút đi, nếu xuất hiện tình huống yêu thú công thành, ta sẽ nhanh chóng thông tri với các vị hiền chất!” Nói xong, Lý Hạ lập tức mệnh lệnh người hầu dẫn người đi xuống nghỉ ngơi.
Mỗi một thế lực đều được an bài một sân để nghỉ ngơi. Tần Ngạn và Tô Triệt theo lý sẽ đi theo Cổ Thiên Tinh nghỉ ngơi ở sân Cổ gia với bọn họ. Cổ Thiên Tinh an bài cho Tần Ngạn và Tô Triệt mỗi người một phòng để nghỉ ngơi, nhưng mà Tần Ngạn lại không trở về phòng của mình mà trực tiếp dẫn Tô Triệt đến phòng của y.
Ngồi ở ghế trên, Tần Ngạn đổ một ly trà đưa cho Tô Triệt, hai người cùng nhau ngồi xuống, uống trà và nói chuyện phiếm.
“Mộng Khuynh Tâm kia nhìn như rất lợi hại, chỉ liếc mắt một cái thế mà lại nhìn ra người là đan sư!” Nghĩ đến nữ nhân kia, Tần Ngạn không khỏi nhăn mày.
“Không, ta cảm thấy nàng không phải nhìn ra mà nàng đoán được. Rất nhiều đan sư mẫn cảm đối với mùi linh thảo thảo dược, trên người ta ít hay nhiều cũng sẽ có loại mùi này, chắc hẳn nàng đã ngửi thấy mùi hương dược trên người ta chon nên mới nhận ra ta là đan sư!” Nghĩ nghĩ, Tô Triệt cảm thấy đối phương hẳn là đoán được mà không phải nhìn ra.
“Nếu đúng là như vậy thì cái mũi của nàng quả thật rất thính!” Người với người mới gặp nhau đã thẳng thắn như thế, nói thật, Tần Ngạn không thích nữ nhân Mộng Khuynh Tâm này, ánh mắt đầu tiên nhìn đã thấy rất phản cảm, còn phản cảm hơn so Điền Nhụy.
“Không sao cả, dù sao thì ta cũng không đến phủ Thành chủ để luyện đan, cũng sẽ không đoạt công lao của nàng. Ta nghĩ, nàng hẳn là sẽ không nhằm vào ta nhì?” Tô Triệt cảm thấy tuy hắn và nữ nhân kia đều là đan sư, nhưng hai người không có bị xung đột ích lợi, cũng không có quan hệ gì.
“Chỉ mong là như vậy!” Nữ nhân kia là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tất nhiên Tần Ngạn cũng không hy vọng nàng và Triệt Nhi là kẻ địch.