Chương 26: Đi vào phủ Thành chủ

Chờ đến lúc đoàn người Cổ Thiên Tinh đến phủ Thành chủ thì cửa hàng Tinh Nguyệt, Phi Vân Môn, võ tu tam gia thế gia đều tập trung.

Nhìn thấy Hiên Viên Phong, Điền Nhụy và Liễu Giang đều ngồi ở trên ghế, Cổ Thiên Tinh cười cười, mang theo người của hắn đi đến: “Hiên Viên huynh, Liễu huynh các ngươi đến thật nhanh!”

Nhìn thấy Cổ Thiên Tinh tới, võ tu thế gia Liễu Giang lập tức nhìn về đối phương: “Thiên Tinh đến rồi!”

“Thiên Tinh, Tần đạo hữu, Tô đạo hữu, thật không nghĩ tới ba vị lại tới cùng nhau?” Nhìn thấy Tần Ngạn và Tô Triệt đi theo Cổ Thiên Tinh cùng nhau vào phủ Thành chủ, Hiên Viên Phong cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đôi mắt đào hoa hoang mang chớp chớp, ánh mắt xoay chuyển quanh vị trí của ba người.

“A, hai vị này là bằng hữu của ta, cùng ta đến để diệt trừ yêu thú. Hiên Viên huynh nhận thức bọn họ sao?” Nhìn Hiên Viên Phong, Cổ Thiên Tinh nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, ta đã từng gặp hai vị đạo hữu một lần!” Nói đến cái này, Hiên Viên Phong hướng về phía hai người Tần Ngạn và Tô Triệt cười cười.

“Hiên Viên đạo vẫn khỏe chứ!” Nhìn thấy Hiên Viên Phong ở chỗ này, Tần Ngạn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trước kia gặp người này ở Thúy Bình Sơn, sau này lại nghe Cổ Thiên Tinh nói cửa hàng Tinh Nguyệt cũng sẽ có người đến, Tần Ngạn liền đoán được đó là Hiên Viên Phong.

“Đa tạ Tần đạo hữu lo lắng, ta vẫn tốt!” Mỉm cười, Hiên Viên Phong gật gật đầu về phía Tần Ngạn.

“Cổ Thiên Tinh, ngươi có lầm không? Nơi đây chính là phủ Thành chủ, không phải địa phương mà a miêu a cẩu có thể ra vào thoải mái. Ở tửu lầu ngươi tùy tùy tiện tiện nhặt hai người mang đến phủ Thành chủ, lá gan của người hình nhue cũng quá lớn nhỉ?” Trừng mắt nhìn Cổ Thiên Tinh cùng hai người Tần Ngạn và Tô Triệt ở bên cạnh hắn, ánh mắt Điền Nhụy liền không tốt, lạnh lùng nói.

“Điền đại tiểu thư cũng biết nơi này là phủ Thành chủ à, nếu nơi này không phải ở Phi Vân Môn các ngươi, ta muốn mang người nào tới thì mang tới không có quan hệ gì với ngươi. Bên cạnh đó ta muốn nói là bằng hữu của đều là cao thủ, đó là a miêu a cẩu đánh thủ hạ của các ngươi không đứng dậy được!” Hừ lạnh một tiếng, Cổ Thiên Tinh không khách khí mà đáp trả.

“Cổ Thiên Tinh, ngươi nói cái gì?”Đập một phát xuống bàn, Điền Nhụy ngồi trên ghế trực tiếp đứng lên.

“Ta nói gì ngươi không nghe được sao? Vậy rốt cuộc ngươi mười lăm tuổi hay năm mươi tuổi? Bắt đầu nghễnh ngãng rồi sao?” Bĩu môi, Cổ Thiên Tinh cố ý chọc đối phương giận.

Nghe vậy, Tô Triệt cười nhẹ, nghĩ thầm: Điền Nhụy gặp Cổ Thiên Tinh nghĩa là gặp được đối thủ rồi. Cổ Thiên Tinh mười phần lảm nhảm, ngoài miệng công phu, nhưng tuyệt đối không hại ai.

“Cổ Thiên Tinh, ngươi đang tìm đánh!” Nói, Điền Nhụy liền lấy ra pháp kiếm của mình.

“Điền sư muội đừng như vậy!” Đứng dậy, Liễu Giang cản đối phương lại. Không muốn đối phương động thủ.

“Mỗi lần đều nói như vậy liền động thủ nhưng sau khi động thủ lại đánh không lại ta.” Nhìn Điền Nhụy bị kéo một bên, Cổ Thiên Tinh bất đắc dĩ nói.

“Được rồi Thiên Tinh, Điền Nhụy, mộtx người nói ít đi một câu đi. Người Mộng gia sắp tới, Lý thành chủ cũng sắp tới rồi. Chẳng lẽ các ngươi muốn là trò cười trước mặt bọn họ sao?” Nhìn hai người, Hiên Viên Phong bất đắc dĩ mà đứng ra cùng Liễu Giang giúp đỡ hoà giải.

Quả nhiên, nghe được lời Hiên Viên Phong nói, hai người chỉ liếc mắt trừng nhau một cái, ai cũng không nói gì thêm. Từng người đều trở lại ngồi trên ghế.

“Tần đạo hữu, Tô đạo hữu, các ngươi ngồi nơi này, ở đây có ghế dựa!” Nhìn thấy Tần Ngạn cùng Tô Triệt vẫn luôn đứng ở bên cạnh mình, Cổ Thiên Tinh lập tức mời bọn họ lại ngồi.

“Không cần, chúng ta đứng ở đây là tốt rồi!” Tần Ngạn không ngốc. Tự nhiên nhìn ra cũng biết nơi này chỉ có đại biểu của thế lực mới được ngồi, bên cạnh đó đứng ở phía sau tương ứng với thế lực. Nếu bọn họ đi theo Cổ Thiên Tinh vào, tất nhiên không có khả năng nghênh ngang ngồi.

“Các ngươi không cần khẩn trương như vậy, Lý thành chủ là người rất tốt, rất hiền hoà!” Nhìn Tần Ngạn, Cổ Thiên Tinh không cho là đúng nói.

“Chúng ta không khẩn trương, chính là ngồi có chút mệt mỏi, muốn đứng trong chốc lát mà thôi!” Cười cười, nhưng Tần Ngạn không thấy một thành chủ, tu sĩ Kim Đan có thể hiền hoà ở nơi nào cả, hoặc là nói, tu sĩ có thực lực cao cường như vậy cũng cũng chỉ hiền hòa với tám đại gia tộc, tam đại môn phái như vậy!

Không bao lâu, sáu tu sĩ thân xuyên áo bào trắng đi vào trong phòng khách của phủ Thành chủ phủ. Có sáu người, năm nam một nữ, cầm đầu chính là một vị nữ tử trên mặt mang lụa che mặt, thân xuyên màu trắng sa y. Nàng đi vào liền trực tiếp ngồi ở phía đối diện bốn người Cổ Thiên Tinh. Coi như bốn người Cổ Thiên Tinh chủ động chào hỏi thế vậy mà đối phương cũng chỉ gật gật đầu mà thôi, nói cái gì cũng không có nói.

Thấy tình cảnh như vậy, Tần Ngạn nhướng mày, nghĩ thầm: Nhìn dáng vẻ sáu người này thì chắc hẳn là người của Đan Thuật thế gia, cũng đủ cao lãnh! Cái giá so với vị Điền đại tiểu thư kia càng lớn hơn! Thế nhưng, cũng không kỳ quái, từ trước đến nay đan sư luôn được tôn sùng, bọn họ kiêu căng chính là tiền vốn!