Chương 22: Đi vào Phong Thành

Năm ngày sau, Phong Thành.

Trong hai mươi bà tòa đại thành ở Bắc Bộ thì Phong Thành đứng thứ nhất, tuyệt đối không thể đánh đồng với loại trấn nhỏ như Cát Tường Trấn. Nghe nói, thành chủ của Phong Thành thành chủ một vị kiếm tu Kim Đan kỳ, là một nhân vật vang dội ở Bắc Bộ. Hơn nữa, tu sĩ trong thành có rất nhiều, các loại cửa hàng đan dược, linh phù, linh thảo cũng có rất nhiều. Nơi này mới có thể chân chân chính chính gọi là một tòa thành, một tòa đại thành khí phái, hùng vĩ mà lại phồn hoa.

Tần Ngạn và Tô Triệt từ cửa Tây tiến vào Phong Thành. Đi vào trong thành, nhìn hai bên đường phố san sát nối tiếp nhau, cửa hàng sắp xếp chỉnh tề, trên đường lớn đi đi lại lại khiến Tần Ngạn nhướng mày. Nhìn là biết trên đường lớn tu sĩ Ngưng Khí cảnh và Trúc Cơ kỳ đều nhiều hơn so với Cát Tường Trấn rất nhiều. Hơn nữa, sắc mặt của đám tu sĩ đó hình như rất vội vàng khiến Tần Ngạn cảm thấy có chút không thích hợp!

“Ngạn ca ca, tòa thành này có phải rất lớn không?” Lôi kéo tay Tần Ngạn, Tô Triệt nhẹ giọng hỏi.

Nghiêng đầu, Tần Ngạn sủng nịch nhìn người bên cạnh: “Đúng vậy, tòa thành này rất lớn, có thể là lớn hơn mười cái Cát Tường Trấn. Đường phố rộng mở đến nỗi bảy tám con Yêu Mã có thể đi song song với nhau, trên đường cũng có rất nhiều cửa hàng. Hơn nữa, mỗi gian cửa hàng đều trang hoàng rất hoa lệ. Nơi này còn có rấ nhiều tu sĩ, tu sĩ Ngưng Khí cảnh nhìn một cái là có thể thấy, tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không ít!”

“Vậy à! Ta có thể nghe được âm thanh rất ầm ĩ , cũng có thể ngửi được rất nhiều mùi vị bất đồng!” Nói đến chuyện này, Tô Triệt hít hít mũi. Tuy rằng không nhìn thấy nhưng mà hắn có thể cảm giác được ở đây có rất nhiều người.

“Ừ, trên đường lớn có người đến người đi, rất nhiều người!” Gật gật đầu, Tần Ngạn kéo tay Tô Triệt cùng nhau đi về phía trước.

“Ngạn ca ca, chúng ta đi nơi nào vậy?” Bị Ngạn ca ca kéo đi, Tô Triệt cảm thấy rất an tâm.

“Trước tiên tìm một tòa tửu lầu tốt để ăn, sau đó tìm một cái khách điếm để nghỉ ngơi hai ngày, rồi đi dạo thành! Khó khăn lắm mới đến đây, đương nhiên phải đi dạo ngắn nghía một chút!” Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Triệt Nhi đến đại thành lớn như vậy, tất nhiên Tần Ngạn muốn mang theo y đi dạo xung quanh.

“Vâng!” Gật gật đầu, Tô Triệt tỏ vẻ tán đồng. Lần đầu tiên vào thành lớn như vậy, Tô Triệt cũng muốn đi dạo xung quanh. Nói không chừng có thể mua được thứ tốt để giúp cho thực lực của Ngạn ca ca tăng!

Tần Ngạn kéo tay Tô Triệt, vẫn luôn đi về phía trước theo hướng đường cái, rất nhanh đã tìm thấy một đại tửu lâu. Hai người vừa mới đi vào cửa, tiểu nhị lập tức tươi cười mà đón: “Chào mừng hai vị khách quan, mời hai ngài đi vào bên trong!”

“Được!” Liếc mắt nhìn tiểu nhị một cái, Tần Ngạn nhìn trong đại sảnh. Chọn lựa vị trí gần với cửa sổ, liền mang theo Tô Triệt đi qua đó.

“Hai vị khách quan muốn ăn chút gì?” Nhìn thấy hai người ngồi xuống, tiểu nhị lập tức ân cần tới gần bàn hai người, dò hỏi xem hai người muốn ăn gì.

“Chúng ta muốn bốn món, một canh, đồ ăn thì muốn hai món chay là linh rau cấp một và hai món mặn là thịt của yêu thú cấp một. Bên cạnh đó là hai chén cơm linh gạo cùng một bình linh trà!” Nhìn tiểu nhị, Tần Ngạn cứ thế mà phân phó.

Nghe vậy, tiểu nhị hơi sửng sốt một chút, thái độ đối đãi với hai người càng cung kính, thậm chí mang thêm một chút nịnh nọt: “A, hóa ra hai vị là tiên sư, hai vị tiên sư chờ một lát, đồ ăn mà các ngươi muốn lập tức tới đây!”

“Được!” Liếc mắt nhìn tiểu nhị một cái, Tần Ngạn cũng không nói thêm gì nữa.

Không bao lâu, đồ ăn Tần Ngạn muốn liền được tiểu nhị tất cung tất kính mang lên.

“Của ngươi này, uống trước ly trà làm ấm dạ dày!” Nói, Tần Ngạn đổ một ly linh trà, kéo tay Tô Triệt, bỏ vào trong lòng bàn tay của đối phương.

“Vâng!” Cúi đầu, Tô Triệt cầm cái ly uống.

Liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, Tần Ngạn cười liền cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn cho đối phương. Gạt một nửa cơm trong chén, rồi đem món ăn mặn và thức ăn chay gắp vào trong chén của Triệt Nhi, như vậy thì tí nữa Triệt Nhi chỉ cần ăn đồ ăn trong chén là được. Không cần phải phóng thích Linh Hồn Lực để xem xét, cũng không cần hao tâm tốn sức gắp đồ ăn.

Nhìn thấy ly trà trong tay Tô Triệt bị uống hết, Tần Ngạn liền lấy chén và chiếc đũa bỏ vào trong tay đối phương . Ngửi thấy mùi hương của đồ ăn, khóe miệng Tô Triệt giơ lên: “Cảm ơn Ngạn ca ca!”

“Ăn đi, thích ăn cái gì thì nói với ta, ta sẽ gắp cho ngươi ăn!”

“Vâng!” Gật đầu, Tô Triệt cúi đầu ăn.

Cầm lấy chiếc đũa, một bên Tần Ngạn ăn, một bên thì gắp đồ ăn cho người bên cạnh, chiếu cố Tô Triệt rất chu đáo.

“Ngươi có nghe nói không? Ở Thiên Yêu sơn mạch, Khốn Yêu Trận pháp xảy ra vấn đề, không ít yêu thú chạy ra đấy?”

“Đã nghe qua rồi. Nghe nói rất nhiều trận pháp sư cấp ba ở Bắc Bộ chúng ta đều chạy đến Thiên Yêu sơn mạch để tu bổ trận pháp.”

“Ừ, ta cũng có nghe nói. Nghe nói rất nhiều thế lực đều phái con cháu trong gia tộc đến đó để diệt trừ yêu thú đấy?”

“Khoảng cách từ Thiên Yêu sơn mạch đến Phong Thành của chúng ta hình như cũng không xa? Các ngươi xem liệu những yêu thú đó có thể chạy đến hướng chúng ta không?”

“Cái này cũng khó mà nói được!”

“Yên tâm đi, ta nghe nói hầu hết yêu thú chạy ra ngoài đều là yêu thú cấp thấp, cấp một, cấp hai. Những yêu thú cấp ba, cấp bốn trong Yêu Thú Sơn đều không chạy ra!”

“Vậy sao, nếu nói như vậy thì vấn đề cũng không lớn. Phong Thành chúng ta có Lý thành chủ tọa trấn, yêu thú cấp thấp hẳn cũng không tạo thành uy hϊếp lớn đối với Phong Thành.”

Nghe thấy bàn phía đông có ba tu sĩ đang nghị luận sôi nổi, đều đang nói về sự tình của Thiên Yêu sơn mạch. Tần Ngạn không khỏi nhăn mày, nghĩ thầm: Nếu yêu thú ở Thiên Yêu sơn mạch mà chạy ra thì hướng đông mà hắn và Triệt Nhi định đi có thể gặp nguy hiểm. Bởi vì, Thiên Yêu sơn mạch vừa vặn nằm ở phía đông của Phong Thành, nếu bọn họ muốn đi Đông Bộ nhất định phải đi qua đường đó.

“Ngạn ca ca, tại sao yêu thú của Yêu Thú Sơn lại chạy ra?” Đối với này, Tô Triệt cảm thấy thực không thể tưởng tượng.

“Chắc hẳn vì trận pháp năm lâu không tu sửa. Thiên Tường đại lục có rất nhiều trận pháp ở bên ngoài Yêu Thú Sơn mạch, đều là tiên hiền đại năng để lại. Trận pháp có niên đại lâu năm chắc chắn có khả năng xuất hiện lỗ hổng và sơ hở. Các yêu thú liền có khả năng chạy ra!” Đời trước tuy rằngTần Ngạn là một võ tu, nhưng mà cũng có nghiên cứu một ít trận pháp. Tuy rằng không thể nói là tinh thông trận pháp, nhưng mà cũng coi như là gà mờ. Chính vì thế đối với sự tình của trận pháp Tần Ngạn ít nhiều cũng hiểu biết một chút.

Thiên Tường đại lục tuy rằng là một trong muôn vàn đại lục của Tiểu Thế Giới. Nhưng mà mảnh đại lục này đã từng xuất hiện rất nhiều đại năng. Vì ở Thiên Tường đại lục nhóm Đại năng bảo hộ hầu hết là bá tánh bình thường, Thiên Tường đại lục có ba mươi tám tòa Yêu Thú Sơn mạch thì tất cả đều có Khốn Yêu Trận ở bên ngoài. Yêu thú bị nhốt ở trong Yêu Thú Sơn mạch không thể rời đi, như vậy thì sinh mệnh của bá tánh bình thường mới có thể đảm bảo. Thế nhưng thời thế đổi thay, thời gian lâu rồi, trận pháp tinh diệu tất nhiên cũng sẽ xuất hiện một ít lỗ hổng hoặc điểm yếu, cũng bởi vì lợi dụng điểm này nên các yêu thú mới trốn khỏi trận pháp. Đương nhiên, cũng không ngoại trừ nguyên nhân khác. Có thể là có tu sĩ nào đó cố ý mở ra trận pháp chỗ hổng để tạo ra hỗn loạn, hoặc một ít ma đạo tà môn cố ý phá vỡ trận pháp để tạo ra gϊếŧ chóc, tất cả đều có khả năng.

“A, hóa ra là như vậy sao!” Gật đầu, Tô Triệt tỏ vẻ đã hiểu.

“Nếu Thiên Yêu sơn mạch xảy ra vấn đề, chỉ sợ chúng ta phải Phong Thành nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Vì, nếu chúng ta muốn đi phía đông nhất định phải đi qua con đường đó.” Tần Ngạn gắp một ít đồ ăn đưa vào trong chén của Tô Triệt, bất đắc dĩ nói.

“Nếu đúng là như vậy thì thật phiền toái!” Nghe thấy Tần Ngạn nói, Tô Triệt không khỏi nhăn mày.

“Không có chuyện gì, đừng lo lắng quá, dù sao chúng ta cũng không gấp, Phong Thành là đại thành, vật tư cũng tương đối sung túc, ở lại nơi này cũng không phải chuyện xấu gì!” Đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi ngàn dặm đường, đi ở bên ngoài một chút liền tăng thêm hiểu biết, trống trải một chút tầm nhìn, cũng không phải cái gì chuyện xấu nhi.

“Nhưng mà khách điếm ở nơi này chỉ sợ sẽ không tiện nghi!” Nói đến chuyện này, Tô Triệt có chút lo lắng. Cát Tường Trấn là một trấn nhỏ như thế mà ở một đêm mất hai lượng bạc! Huống chi đại thành như Phong Thành?

Thời điểm y thăng cấp Trúc Cơ, mười vạn linh thạch mà mẫu thân để lại đều đã tiêu hết. Trong tay Ngạn ca ca có hai vạn linh thạch cũng dùng thất thất bát bát, không có dư thừa. Có thể nói, tình trạng kinh tế của bọn họ lúc này có chút căng thẳng!

“Đừng lo lắng, linh thạch tiêu hết thì có thể kiếm lại!” Xoa xoa đỉnh đầu của Tô Triệt , Tần Ngạn cười an ủi đối phương. Nghĩ thầm: Xem ra mình phải có biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình! Nếu không Triệt Nhi sẽ nhọc lòng.

“Vâng!” Gật gật đầu, Tô Triệt nghĩ thầm, có lẽ nên đem đan dược trong người bán đi. Hai mươi lò đan dược cấp một, mỗi lò có sáu viên thì có tổng cộng một trăm hai mươi viên, để lại đan dược thượng phẩm cho Ngạn ca ca dùng, còn lại tám mươi viên trung phẩm và hạ phẩm đều có thể bán. Chỉ đáng tiếc cho hai mươi phó linh thảo cấp hai, bị mình luyện phí mất mười tám phó thế vậy mà chỉ thành hai lò đan, lò một chỉ có ba viên hạ phẩm Hồi Xuân Đan cấp hai. Lò hai cũng chỉ có bốn viên, một viên trung phẩm, ba viên là hạ phẩm. Bảy viên đan dược bán đi có thể thu hồi vốn tiền linh thảo là đã không tồi rồi!

Nghĩ đến chuyện này Tô Triệt có chút buồn bực, tuy rằng Ngạn ca ca vẫn luôn khuyên bảo mình, nói là lần đầu tiên luyện chế đan dược cấp hai, có thể thành đan đã rất tuyệt. Nhưng mà Tô Triệt vẫn luôn hy vọng có thể làm tốt hơn, trở thành kiêu ngạo của Ngạn ca ca.

“Tất cả mọi người cút ra ngoài cho ta, tửu lầu này đã được Phi Vân Môn chúng ta bao!”

Đột nhiên, một thanh âm trung khí mười phần truyền tới lỗ tai của mọi người đang ngồi. Tìm thanh âm vọng qua thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy màu hồng phấn, mang theo tám nam tử cao lớn đi vào tửu lầu.

Ánh mắt thiếu nữ mang theo kiêu căng, giống như phảng phất dáng vẻ của tiên nhân cao cao tại thượng, nhìn thực khách trong tửu lâu giống như đang nhìn con kiến hèn mọn, trên mặt toàn là sự khinh thường. Đi theo sau nàng tám nam tử mặc quần áo giống nhau quần áo, màu lam trường bào trên thêu nhiều đóa mây trắng. Vừa thấy liền biết là thuộc về thế lực lớn.

Nhìn thấy bộ dáng hùng hổ của những người này, vừa nhìn đã biết là tu sĩ rồi. Rất nhiều người thường cũng không dám ở lâu, lập tức bị dọa chạy. Ngay cả ba nam tu trước đó đàm luận về Thiên Yêu sơn mạch cũng bị đối phương dọa chạy rồi.

Nhìn trong đại sảnh rất náo nhiệt, một đống con kiến hôi hôi xấu xấu đã chạy gần hết khiến khóe miệng thiếu nữ không khỏi cong cong, rồi lại nhìn hai người Tần Ngạn cùng Tô Triệt vẫn như cũ ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, nàng không tự giác mà nhăn mày lại.