Chương 19: Hiên Viên Phong

Thực lực của Ngô Thông là Ngưng Khí tầng sáu, mạnh hơn hai người Lý Đạt và Triệu Thanh một ít. Ba người liên thủ, làm cho áp lực của Tần Ngạn tăng nhiều. Nhưng mà, dù có thế thì Tần Ngạn vẫn như trước không lùi bước dù chỉ một chút. Thực lực của hắn mới vừa thăng cấp không lâu, chiến đấu vừa đúng lúc có thể củng cố thực lực của hắn. Hơn nữa thực lực của ba người này mạnh hơn so với hắn, đối với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt, khiêu chiến có thể mài giũa thực lực.

Bốn người chiến đấu với nhau đánh không dưới trăm hiệp, cũng xem như có thể miễn cưỡng đánh ngang tay. Ba người muốn chiến thắng Tần Ngạn căn bản không có khả năng. Tất nhiên, muốn đánh bại ba người cũng là khó khăn rất lớn đối với Tần Ngạn. Chủ yếu vẫn là vì thực lực của hắn không đủ, không thể tận dụng tối đa võ kỹ của mình.

“Tu sĩ Lôi linh căn, thể thuật không tồi!” Nói, Ngô Thông nhảy ra khỏi cuộc chiến. Lý Đạt và Triệu Thanh cũng nhảy ra cuộc chiến.

“Ba vị đạo hữu cũng không kém.” Đánh một trận, Tần Ngạn cũng đã nhìn ra chắc hẳn ba người này là võ tu, nếu không thì cũng sẽ không khó chơi như vậy. Nếu là tu sĩ bình thường, không có khả năng khó đối phó như thế.

“Nếu biết chúng ta lợi hại thì còn không biết tránh ra?” Nhìn Tần Ngạn, Lý Đạt khó chịu nói.

“Đúng vậy, nếu thân thủ ngươi không tồi thì chúng ta cùng nhau tiến vào xem bảo?” Nghĩ nghĩ, Triệu Thanh đề nghị Tần Ngạn theo chân bọn họ.

“Bảo? Ở cái địa phương này mà cũng có bảo để cho các ngươi xem sao?” Đột nhiên, ở phía sau ba người Ngô Thông vang lên một thanh âm.

Nghe vậy, Tần Ngạn nhìn hướng về phía có người đến. Người đến là một vị tu sĩ trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ cũng chỉ là mười mấy tuổi, dung mạo tuy rằng tuấn mỹ nhưng lại mang theo vài phần tà khí, một đôi mắt đào hoa nhìn rất ngả ngớn. Đối phương mặc một thân xanh đậm sắc hoa bào, trên tay cầm một cái quạt xếp kim sắc quạt. Trang sức của quạt xếp có một viên hạt châu màu lam nhìn giản dị tự nhiên. Nhưng mà, Tần Ngạn lại cảm thấy kia hạt châu không hề đơn giản.

“Lục thiếu!” Liếc thấy người tới, ba người Ngô Thông vội vàng hành lễ.

“Ta nói mà, tìm mãi không thấy các ngươi đâu, hóa ra chạy đến nơi đây cùng người ta đánh nhau?” Nhìn ba người, sắc mặt thiếu niên có chút âm trầm.

“Lục thiếu, nơi này xuất hiện dị tượng, chúng ta nghi ngờ là có trọng bảo hiện thế. Nhưng mà tên tiểu tử này lại không cho chúng ta vào!” Nói đến cái này, Lý Đạt rất buồn bực.

“Trọng bảo? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, cũng chỉ là có người thăng cấp Trúc Cơ thôi!” Nói đến chuyện này, thiếu niên hướng về phía Tần Ngạn cười cười.

“Thăng cấp Trúc Cơ, chuyện này, sao lại có thể? Tại sao người thăng cấp Trúc Cơ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy được?” Lắc đầu, vẻ mặt Lý Đạt không thể tin tưởng. Vẻ mặt Ngô Thông và Triệu Thanh cũng khϊếp sợ.

Nghe thấy thiếu niên nói như vậy, Tần Ngạn nheo nheo mắt. Thực lực trước mắt của thiếu niên này rất cao, chắc hẳn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhìn dáng vẻ ba tu sĩ kia hẳn là thủ hạ của hắn. Nếu bốn người liên thủ thì chỉ sợ mình cũng không ngăn được!

“Tại hạ là Hiên Viên Phong, lục thiếu của cửa hàng Tinh Nguyệt. Không biết nên xưng hô với vị đạo hữu này như thế nào?” Nhìn Tần Ngạn, khóe mắt Hiên Viên Phong chọn chọn, tuổi của hắn nhìn không lớn nhưng khí chất lại bất phàm, một Ngưng Khí tầng bốn lại có thể cùng hai Ngưng Khí tầng năm và một Ngưng Khí tầng sáu bất phân thắng bại. Nghĩ đến đó cũng biết người này cũng không phải nhân vật đơn giản.

“Tần Ngạn!” Mở miệng, Tần Ngạn nhàn nhạt nói ra hai chữ này.

“A, hóa ra là Tần đạo hữu, không biết người đang thăng cấp ở trong kia là vị nào đạo hữu vậy?” Nhìn Tần Ngạn, Hiên Viên Phong lại hỏi.

“Vị hôn thê của ta.” Mặt không biểu tình nhìn đối phương, thanh âm của Tần Ngạn quả thực rất lạnh không có chút độ ấm nào.

Nghe thấy câu trả lời này, Hiên Viên Phong lại cười: “Tần đạo hữu quả thật là có phúc khí tốt!”

Thời điểm Hiên Viên Phong ở nơi này ăn vạ mãi không chịu đi đang cùng Tần Ngạn hàn huyên. Thì trong sơn động đằng sau Tần Ngạn đột nhiên truyền đến một trận linh lực dao động. Phất tay, Tần Ngạn lập tức giải trừ cấm chế ở cửa động.

Không bao lâu, Tô Triệt từ trong sơn động đi ra ngoài.

Liếc thấy có một thiếu niên khuynh nước khuynh thành mặc bạch y từ trong sơn động đi ra, đứng ở bên cạnh Tần Ngạn, Hiên Viên Phong không khỏi nhướng mày. Cặp mắt ngả ngớn đào hoa cũng xuất hiện vài giây si mê ngắn ngủi.

Nhìn thấy một người Tô Triệt đi ra, ba người Ngô Thông cũng kinh ngạc ngây người ở tại chỗ. Nghĩ thầm: Quả đúng như lời lục thiếu nói, đúng thật là có người thăng cấp ở đây!