Chương 10: Ngọc Nát Đá Tan

Nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ rời đi, khóe miệng Lý Trân Nương cong cong, trực tiếp rời khỏi nhà chạy đến sau núi. Thực lực của nàng là Trúc Cơ trung kỳ, nàng biết, nếu ở lại nơi này đánh với Trương Tỉnh thì chỉ sợ toàn bộ thôn dân ở đây sẽ phải chết oan chết uổng. Chính vì thế, nàng nhất định phải rời khỏi thôn, như thế mới không liên lụy đến bá tánh trong thôn.

Ở sau núi Lý Trân Nương tìm thấy một cái sơn cốc yên tĩnh, đợi ở chỗ này chưa đến một canh giờ, ba người Trương Tỉnh liền cưỡi Yêu Mã chạy đến, vây khốn nàng trong không gian.

Nhìn thấy ba người nhanh chóng đuổi đến đây, Lý Trân Nương cười lạnh một tiếng. “Trương Tỉnh, ngươi thật đúng là cẩu Lý Hải!”

“Bớt nói nhảm, đem Lý Ngạn giao ra đây!” Trừng mắt liếc Lý Trân Nương, Trương Tỉnh lạnh lùng nói.

“Hừ, chỉ bằng ngươi cũng dám cùng ta nói chuyện, ta thấy ngươi sống thật không kiên nhẫn!” Nói, Lý Trân Nương phóng ra linh hồn của mình . Linh Hồn Lực cường đại hóa thành một nắm tay cao nửa thước, bay thẳng đến vị trí ba người Trương Tỉnh mà đánh.

Lấy ra pháp đao của bản thân, Trương Tỉnh nhảy lên, bay thẳng đến vị trí nắm tay lớn mà chém.

“Keng keng!” Hư ảnh nắm tay và pháp đao của hắn va chạm vào nhau phát ra hai tiếng vang thanh thúy. Từ trực tiếp đánh vào gã nó lại hướng hai thủ hạ phía sau mà đánh.

“A…” Thảm thiết kêu một tiếng, một tu sĩ Ngưng Khí bị trực tiếp đánh chết.

“Không, không…” Nhìn thấy nắm tay kia hướng tới mình bay đến, một người tu sĩ khác vội vàng chạy trốn, đáng tiếc là đã không còn kịp nữa rồi. Nắm tay hung hăng áp xuống, trực tiếp đem tu sĩ biến thành bánh nhân thịt. Cùng lúc đó, hư ảnh của nắm tay cũng hóa thành hư vô.

“Lý Trân Nương!” Chỉ với một chiêu mà nữ nhân này đã giải quyết hai gã thủ hạ của mình khiến Trương Tỉnh tức giận không thôi.

“Trương Tỉnh, đến ngươi rồi!” Nói, từ bên hông của mình Lý Trân Nương rút ra roi, lập tức bay thẳng đến phía của Trương Tỉnh.

Giơ pháp đao trong tay lên, Trương Tỉnh vội vàng chặn tiếng công của Lý Trân Nương lại. Hai người lập tức chiến đấu tại chỗ.

Kỳ thật, Lý Trân Nương và Trương Tỉnh đều cùng thực lực là Trúc Cơ trung kỳ, từ thực lực cũng có thể coi như sức mạnh ngang bằng nhau. Nhưng mà, Lý Trân Nương là đan sư, Linh Hồn Lực tuy cường hãn nhưng thể thuật lại chẳng ra gì, sức chiến đấu cũng không phải là mạnh. Còn Trương Tỉnh lại là võ tu, sức chiến đấu và thể thuật đều mạnh hơn Lý Trân Nương. Hơn nữa, trước đó Lý Trân Nương đã gϊếŧ chết kia hai tu sĩ Ngưng Khí kỳ làm hao tổn không ít Linh Hồn Lực. Vì thế hai người giao thủ không đến trăm chiêu, Lý Trân Nương liền lộ ra điểm yếu, rơi vào thế hạ phong.

Thế nhưng, Lý Trân Nương không có chút nào là sợ đối thủ của mình, vẫn ngoan cường quấn lấy Trương Tỉnh không bỏ, linh phù và pháp khí trên người đều đánh ra ngoài hết, không muốn để đối phương sống Lý Trân Nương dùng một ngàn cách gϊếŧ địch dù bị tám trăm chỗ tổn hại với một thân đầy vết thương, thế nhưng đối thủ của nàng cũng bị thương không hề nhẹ.

“Lý Trân Nương ngươi là một kẻ điên!” Lấy ra một tấm Bạo Tạc Phù, Trương Tỉnh ném vào Lý Trân Nương.

Vội vàng tránh khỏi công kích của đối phương, Lý Trân Nương lại một lần nhào vào Trương Tỉnh. “Tên chó săn như ngươi, không phải cũng đã tìm chúng ta tám năm sao? Chẳng phải vẫn luôn muốn tìm được cô chất chúng tôi sao? Hiện tại ngươi đã tìm được rồi. Không phải ngươi nên dốc hết toàn lực diệt trừ ta?”

Vội vàng dùng pháp đao trong tay để ngăn cản roi của đối phương, Trương Tỉnh bất đắc dĩ, một lần đánh với Lý Trân Nương. “Không đúng, dù đã đánh nửa ngày, nhưng sao vẫn chỉ có một mình ngươi? A? Ta đã hiểu được, ngươi cố ý kéo dài để ta ở lại, hóa ra muốn cùng ta chơi trò kim thiền thoát xác phải không?”

“Hừ, thế thì sao? Không phải ngươi muốn tìm Ngạn Nhi, trước tiên phải gϊếŧ ta đã!” Nói, Lý Trân Nương trực tiếp lấy chiếc vòng tay đeo trên cổ tay của mình. Vòng tay này là pháp khí bảo mệnh mà đại tẩu đưa cho mình, uy lực của nó vô cùng kinh người.

“Nó…” Nhìn vòng tay vàng kim bay đến càng ngày càng lớn, trực tiếp biến thành một cái vòng kim cương hướng mình mà đánh. Trương Tỉnh trợn tròn mắt, vội vàng lấy pháp đao của mình ra chắn, đáng tiếc là đao của gã trực tiếp bị đánh bay xuống mặt đất. Cuống quít lui về sau, Trương Tỉnh muốn né tránh sự truy kích của vòng kim cương nhưng trốn thế nào cũng không thoát được. Trực tiếp bị đánh vào bụng, cả người bị bắn bay ra ngoài.

Bay ngược hơn hai mươi thước, Trương Tỉnh ngã nặng nề trên mặt đất. Bị thương không nhẹ, quỳ rạp trên mặt đất từng ngụm từng ngụm máu hộc ra, như thế nào cũng không thể đứng dậy chỉ có thể bò.

“Hừ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đấy Trương Tỉnh!” Nói, Lý Trân Nương trực tiếp dùng roi thít chặt vào cổ của Trương Tỉnh.

“Muốn cho ta chết, không dễ dàng như vậy đâu, muốn chết thì cùng chết!” Nói lời đứt quãng, Trương Tỉnh cười ha ha, trực tiếp tự bạo.

“Ngươi…” Nhìn thấy đôi mắt âm độc của Trương Tỉnh, Lý Trân Nương vốn định buông roi rời khỏi, nhưng đã không còn kịp nữa rồi…

Tiếng nổ mạnh vang vọng phía chân trời, đinh tai nhức óc, chấn động đến nỗi bụi đất bay tứ tung, toàn bộ mặt đất đều lắc lư vài tiếng. Để rồi, tất cả đều khôi phục như bình thường…