Chương 8

Hầu phu nhân ... Hầu phu nhân bị dáng vẻ ung dung tao nhã trên mặt Vĩnh Định Hầu làm cho mơ hồ, bà ấy đưa tay nắm lấy bàn tay đang đánh cờ của phu quân, mỉm cười đặc biệt dịu dàng và nói: "Ý thϊếp ý, nhiều năm như vậy vẫn không có liên lạc, nhưng hết lần này tới lần khác lại đến cửa vào lúc này, nói không chừng là có chuyện gấp gáp gì đó.”

"Ây da ây da đau quá, nàng buông tay đi." Vĩnh Định Hầu hít một hơi, sau đó nói: "Phu nhân yên tâm, vào lúc này trời đã tối rồi, cũng không cần đi kinh động mẫu thân, ta đi ra xem thử một chút."

Vĩnh Định Hầu phu nhân cũng không thể yên tâm, nhìn phu quân nhà mình đi ra ngoài, bà ấy cũng khoác áo choàng lông cáo rồi theo ông ấy ra ngoài. Cháu gái tới cửa vào lúc này, sợ là gặp phải việc gấp gì đó, cô nương nhỏ bây giờ đã mười ba tuổi, lại đang kiếm sống dưới tay kế mẫu, có lẽ cũng sẽ không yên ổn lắm. Bà ấy không tự mình xem thử, thì sợ phu quân nhà mình sẽ làm cho cháu gái của bà ấy sợ hãi.

Sau khi Vĩnh Định Hầu đi ra ngoài, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài, không thấy cô nương nhỏ kia, ông ấy lập tức xụ mặt: "Cô nương còn ở trong xe ngựa à?"

Biểu cảm trên mặt chưởng quỹ lập tức trở nên một lời khó nói hết, Nguyễn cô nương không chỉ có còn ở trong xe ngựa, nàng vẫn đang khóc đấy! Khóc bảo người ta đừng lột da mặt của mình! Tuyết đã rơi nhiều ngày, người nghe cũng cảm thấy kinh hoảng.

"Đây là thế nào? Không phải là đi ra gặp cháu ngoại hay sao? Người đâu?" Hầu phu nhân Liễu Thị vừa ra tới liền thấy sắc mặt Hầu gia nhà mình không quá tốt, rất sợ ông ấy nói ra chuyện gì không nên nói, làm tổn thương trái tim của tiểu cô nương, nên vội vàng cắt đứt lời nói của ông ấy.

"Bẩm Hầu phu nhân, cô nương ở trong xe ngựa, vào lúc này có lẽ là đã khóc đến mức mệt lả và ngủ say." Chưởng quỹ trả lời rất là vi diệu, không giấu diếm chút nào.

Liễu Thị vừa nghe liền nhíu mày, nhấc chân đi lên xe ngựa, vén rèm lên thấy ở tiểu cô nương đang khóc ở trong mộng, lập tức đau lòng không thôi, rồi dùng áo khoác ngoài bao bọc cơ thể của Nguyễn Diệu Tình, sau đó nói với Vĩnh Định Hầu: "Hầu gia, Diệu Diệu ngủ rồi, chàng đưa nàng ấy vào phủ đi."

Vĩnh Định Hầu nghe vậy liền không vui, nhưng hắn là nam nhân tốt, trừ phu nhân nhà mình, thì nữ nhân khác đừng hòng đυ.ng đến một sợi lông của hắn, dù là cháu gái cũng không được!

Liễu Thị không cần nhìn cũng biết tật xấu của phu quân nhà mình, ho khan một tiếng.

Quả nhiên, một khắc sau... Rèm xe ngựa bị vén lên, gương mặt Vĩnh Định Hầu xuất hiện, ông ấy tủi thân nhìn phu nhân nhà mình một cái, chấp nhận ôm lấy Nguyễn Diệu Tình xuống xe ngựa, vào Hầu phủ.

Liễu Thị lắc đầu một cái, dặn dò ma ma thưởng cho hai người đánh xe, rồi đi theo Vĩnh Định Hầu trở về. Năm nay cháu ngoại đã mười ba tuổi, nhưng lại trông vừa gầy vừa nhỏ, cả người trên dưới không có bao nhiêu thịt, nói là mười tuổi cũng được. Đáng tiếc là muội muội của phu quân nhà nàng lại mất sớm, phu phụ Nguyễn Chu đúng là không phải thứ tốt lành gì, ngay cả một cô nương nhỏ cũng không tha cho.