Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh: Cậy Đẹp Mà Kiêu

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyễn Diệu Tình bật khóc: "Không muốn, đừng lột da mặt của ta, van cầu ngươi đừng lột da mặt của ta, đau lắm hu hu..."

Chưởng quỹ: "..."

Tiểu nhị: "..."

Rốt cuộc là cô nương này đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ hắn nhìn giống như một tên biếи ŧɦái chuyên lột da mặt người khác?

Chưởng quỹ và tiểu nhị trố mắt nhìn nhau hồi lâu, thấy cô nương khóc lên, mặc dù âm thanh không lớn nhưng nàng vẫn khóc không ngừng, họ lập tức cảm thấy đau đầu, không nhịn được nói: "Đừng khóc, ngươi khóc nữa thì ta liền lột mặt ngươi ra, ngươi có tin hay không?"

Nguyễn Diệu Tình bị sợ đến mức thút thít một tiếng, che miệng nhìn hai người họ, hai mắt sưng lên như quả óc chó..

Chưởng quỹ nhìn vào ánh mắt của cô nương này, lập tức cảm thấy mình như một tên ác bá, hắn không khỏi cảm thấy chán ghét về ý nghĩ này, "Ta thấy ngươi đi ra ngoài từ trong ngõ hẻm ở bên kia, đúng không?"

Nguyễn Diệu Tình che miệng, nghe thấy lời này, nàng lập tức trợn to mắt, sau đó gật đầu một cái với biên độ nhỏ.

Chưởng quỹ nhìn nàng một cái với ánh mắt kỳ quái, nghi ngờ hỏi: "Tại sao ngươi lại khóc ở bên ngoài cửa tiệm của ta?"

Nguyễn Diệu Tình thút thít hai cái, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi tìm ngoại tổ của ta."

Chưởng quỹ không rõ nên nói, "Ngoại tổ không cho ngươi vào nhà à?" Nếu không thì tại sao cô nương tốt như ngươi lại khóc đến mức thương tâm như vậy?

Nguyễn Diệu Tình không biết tại sao hắn lại nghĩ như vậy, nàng chợt phát hiện mình căn bản không nghĩ đến nguyên nhân này. Nhưng nàng thật sự sợ mình tiếp tục bị giam giữ ở phía sau nhà thì sẽ dẫm vào vết xe đổ bị tróc mặt mà chết, hơn nữa cha nàng căn bản cũng không còn nhớ đến việc có một người con gái là nàng, dưới tình huống tứ cố vô thân, làm sao nàng có thể đấu thắng kế mẫu? Cho nên Nguyễn Diệu Tình chỉ do dự chốc lát, rồi nói: "Ta không biết nhà ngoại tổ của ta ở nơi nào."

Chưởng quỹ: "..." Hắn chưa từng thấy người không tìm được nhà ngoại tổ của mình ở đâu, cô nương này lẽ nào chính là kẻ ngu?

"Ngươi là cô nương nhà nào?"

Nguyễn Diệu Tình hồ nghi nhìn hắn, lại nhìn tiểu nhị, không lên tiếng.

"Cô nương, trời đã tối rồi, ta để ngươi ở lại chỗ này cũng không thích hợp, như vậy đi, ngươi nói cho ta biết ngươi là con gái nhà ai, ta hỏi thăm một chút giúp ngươi, được không?" Chưởng quỹ có suy nghĩ trong lòng, hơn nữa hắn cũng muốn biết lời nói của cô nương này rốt cuộc là thiệt hay giả, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, trong lòng cảm thấy bất an.

"Ta, ta là ... Đại cô nương của Nguyễn phủ, cha ta tên Nguyễn Chu, mẫu thân... Kế mẫu của ta là Tạ Thị, là cô mẫu của Tạ phủ." Nguyễn Diệu Tình chợt phát hiện mình không thể trả lời được câu hỏi của người kia, trong lòng nàng có loại mùi vị không nói được. Sau khi kế mẫu vào cửa, bà ta vẫn luôn nhốt nàng ở sau trạch, là nơi vắng vẻ nhất, từ đó về sau nàng cũng chưa từng nhìn thấy người trong phủ, thỉnh thoảng quanh đi quẩn lại đều là các ma ma mà kế mẫu phái tới, cho tới bây giờ, nàng chỉ biết tên cha của mình, cuối cùng cái gì cũng không biết.
« Chương TrướcChương Tiếp »