Không có nhiều người xa lạ vây quanh, Nguyễn Diệu Tình hơi thoải mái hơn, khéo léo đi theo sau Liễu Thị. Tôn thị và Triệu Thị cũng đi cùng nhà mẫu thân của mình để trò chuyện hàn huyên.
Vừa vào Bách Hoa Viên, đập vào mắt họ chính là hồng mai muôn nơi, cực kỳ nổi bật ở trong tuyết.
Nguyễn Diệu Tình nhìn đến ngây người, thấp giọng nỉ non:
"Băng tuyết lâm trung trước thử thân,
Bất đồng đào lý hỗn phương trần.
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát,
Tán tác càn khôn vạn lý xuân"
Liễu Thị ở bên cạnh lập tức tỉnh táo trở lại, quay đầu nhìn Diệu Diệu nhà mình với hai mắt đăm đăm, mê mệt dáng vẻ trong đó, không khỏi mỉm cười vỗ tay Nguyễn Diệu Tình một cái, nhỏ nhẹ nói: "Thơ này của Diệu Diệu rất hay, đợi về nhà cữu mẫu sẽ giúp con chép lại."
Lúc này Nguyễn Diệu Tình mới lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Xung quanh có người nghe được bài thơ này, rồi nhìn khắp vườn mai đỏ, sau đó, họ càng cảm thấy bài thơ này rất hợp tình cảnh. Đợi đến khi nhìn thấy người làm thơ chính là thiếu nữ còn mang vài phần trẻ con, mọi người đều không khỏi bắt đầu lặng lẽ hỏi thăm thân phận của thiếu nữ.
Khi đang nói chuyện, mọi người lần lượt ngồi xuống, lúc này chủ vị Huệ An công chúa cầm một lò ấm nhỏ tinh xảo ở trong tay, trên mặt nở nụ cười như có như không, nhìn mọi người trong vườn.
Nguyễn Diệu Tình ngồi ở bên cạnh Liễu Thị, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, nàng lại có loại cảm giác như ai đó muốn đâm chết mình, nên nàng sợ hãi liếc nhìn, tay nhỏ gầy nắm chặt vạt áo Liễu Thị.
Liễu Thị luôn chú ý tình huống cháu gái, thấy nàng sợ hãi, lập tức ngẩng đầu đánh giá khách trong vườn. Chỉ vừa liếc mắt, bà ấy liền thấy được chỗ ngồi của Tạ Thị cách đó không xa, còn có thiếu nữ đang hung tợn trợn mắt nhìn vào Diệu Diệu.
Không cần hỏi, Liễu Thị liền biết thân phận của thiếu nữ này, nhất định là con gái của Tạ Thị và Nguyễn Chu, tên là Nguyễn Chỉ Tuyền. Chỉ nhìn qua đã biết đứa trẻ này phách lối ác độc, thường ngày không biết đã ức hϊếp Diệu Diệu nhà bà ấy thế nào.
Liễu Thị nhìn Nguyễn Chỉ Tuyền một cái sâu sắc, an ủi vỗ lưng gầy yếu của Nguyễn Diệu Tình, "Diệu Diệu đừng sợ, có cữu mẫu ở đây."
Những trận đánh chửi lâu dài đã để lại bóng ma sâu đậm trong lòng Nguyễn Diệu Tình, khiến cho nàng thấy Nguyễn Chỉ Tuyền liền vô thức cúi đầu xuống, dù là có Liễu Thị trấn an cũng không thể hóa giải.