Chương 46

Bà ta dừng một chút, rồi lại nói: "Ngươi bắt cóc con gái nhà ai thế? Ta nhớ, Hầu phủ các người làm gì có con gái."

Liễu Thị kéo Nguyễn Diệu Tình ngồi xuống ở trong đình, nghe lời này, bà ấy lập tức hơi đắc ý: "Thôi tỷ tỷ đừng nói vậy, nhà ai có nhiều con gái để ta bắt cóc đến đây? Đây là Diệu Diệu nhà bọn ta, là cháu gái của Hầu gia bọn ta."

Thôi phu nhân nghe vậy liền nhớ ra rồi, "Là con gái của A Nhàn?"

Chu phu nhân ở bên cạnh liền kéo tay Nguyễn Diệu Tình, cực kỳ hiếm lạ, "Sao trước đây ta không thấy ngươi ra ngoài chơi? Nếu ta có con gái xinh đẹp như vậy, chắc ta sẽ mừng lắm."

Dù là tính luôn đời trước, Nguyễn Diệu Tình cũng chưa từng thân cận với người khác như vậy, trong lúc nhất thời bị các vị phu nhân trêu ghẹo, nàng liền đỏ mặt đến mức sắp bốc khói.

Vẫn là Tôn thị đau lòng cho cháu ngoại, liền kéo nàng lại, bảo vệ ở bên cạnh, an ủi: "Diệu Diệu đừng sợ, Diệu Diệu của chúng ta ngoan như vậy tốt như vậy, nên ai cũng yêu thích!"

Bên này Tôn thị chú tâm trấn an cháu ngoại, bên kia Liễu Thị đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của mọi người, chán nản thở dài: "Mấy năm trước, khi A Nhàn qua đời, bà mẫu nhà ta liền muốn qua đón Diệu Diệu về nhà, ai ngờ Nguyễn Chu ngăn cản không cho, đánh cược thề rằng sẽ đối xử với Diệu Diệu thật tốt. Nghĩ rằng có Hầu phủ, Nguyễn Chu không dám đối xử tệ bạc với nữ nhi của mình. Nhưng ai ngờ được kể từ sau đó, bọn ta không thể gặp mặt Diệu Diệu, mỗi lần phái người tới đón, đều nói là Diệu Diệu không thoải mái hoặc là nhiễm phong hàn, dù sao thì bọn ta cũng không thể vào gặp người. Trong ngày thường, có thi hội tiệc rượu gì đó cũng không thể gặp được, bất kể ai hỏi đến, Tạ Thị kia đều nói một câu duy nhất, Diệu Diệu không thoải mái, không thể ra ngoài."

Tất cả đều là những người quý tộc ở Thượng Kinh đều hiểu rõ ẩn ý trong lời nói này.

Nguyễn Chu chỉ là một biên tu không có căn cơ ở Hàn Lâm Viện, Vĩnh Định Hầu phủ không sợ, nhưng ông ta lại cưới con gái của Trần Quận Tạ Thị làm kế thất, hết lần này tới lần khác, kế thất này còn có một đứa cháu ruột làm tể tướng? Có Tạ tể tướng làm chỗ dựa, nên Nguyễn Chu không còn sợ gì nữa, đúng không?

Liễu Thị lời còn chưa nói xong, "Nếu chỉ là chuyện cấm không cho đứa trẻ ra khỏi cửa thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác...