Nguyễn Chỉ Tuyền không cam lòng cắn môi một cái, nói với Tạ Minh Huy: "Biểu ca, huynh giận rồi sao?"
Sắc mặt Tạ Thị trắng nhợt, bà ta chưa kịp mở miệng khiển trách Nguyễn Chỉ Tuyền, liền nghe được âm thanh lạnh như băng được truyền tới từ Tạ Minh Huy: "Ngày sau nếu ngươi còn dám lấy danh tiếng của Bổn quan để làm việc, thì đừng trách Bổn quan không để ý đến huyết mạch tình thân!"
Lời này quả nhiên là lãnh khốc vô tình, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Chỉ Tuyền trở nên tái nhợt, nước mắt rơi xuống, che ngực lảo đảo muốn ngã, nức nở nói: "Biểu ca, tại sao huynh có thể đối xử với muội như vậy?"
Xe ngựa của Tạ phủ đã bắt đầu rời đi, mơ hồ truyền đến một câu "Không biết điều", khiến Nguyễn Chỉ Tuyền suýt nữa sụp đổ, trong lúc nhất thời trong lòng nàng ta đau đớn không dứt, chạy lên xe ngựa nằm úp mặt xuống bàn thấp, khóc nức nở.
Tạ Thị nhìn xe ngựa của Tạ Minh Huy dần dần đi xa, quay lại nhìn phủ đệ của Đoan Nghi Đại Trưởng Công Chúa, chẳng biết tại sao, trong lòng cuối cùng mơ hồ có chút bất an. Chỉ là bà ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không cảm thấy có gì không ổn, huống chi Đoan Nghi đại trường công đã nói sẽ không so đo chuyện này, vì vậy Tạ Thị liền dẫn Nguyễn Chỉ Tuyền lên xe ngựa.
Chuyện xảy ra ngoài cửa phủ công chúa nhanh chóng được truyền đến tai Tĩnh Đình Hầu.
Lúc đó Tĩnh Đình Hầu đang dạy bảo con trai - Ngụy Trường Hoa, nháo muốn con đứng ra vạch tội nhà họ Nguyễn và Tạ Minh Huy.
Nghe người làm bẩm báo, tâm trạng phiền muộn của Tĩnh Đình Hầu bớt đi mấy phần, trên mặt hiện lên nụ cười không rõ ý.
Từ khi Tạ Minh Huy trở thành tể tướng, Trần Quận Tạ Thị liền phất lên. Nhưng nhìn cách Tạ Minh Huy làm việc, vị tể tướng này không phải là người dễ bị kẻ khác khống chế, chỉ là không biết hắn có thể chịu đựng được bao lâu.
Hôm sau là sinh thần của Huệ An công chúa.
Nguyễn Diệu Tình đã bị ma ma kéo ra khỏi chăn từ sớm, vì hôm nay là lần đầu tiên nàng xuất hiện trước mọi người. Mấy vị cữu mẫu đều cho rằng trước đây ở Nguyễn phủ, nàng bị Tạ Thị che giấu phía sau, nhưng lúc này nếu có cơ hội, cần phải để Diệu Diệu nhà mình ăn mặc thật xinh đẹp, hung hãn vả mặt Tạ Thị và Nguyễn Chu.
Bởi vì phải cố kỵ chủ nhà Huệ An công chúa, ba người Liễu Thị, Tôn Thị và Triệu Thị đã tốn không ít công sức để trang điểm cho Diệu Diệu.
Nhìn vào gương đồng, thấy thiếu nữ tuyệt sắc không tì vết, Liễu Thị bỗng cảm thấy hối hận. Hôm nay, thọ yến của Huệ An công chúa sẽ có rất nhiều khách quý, Diệu Diệu vốn đã xinh đẹp, nay lại được trang điểm kỹ lưỡng, e rằng sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.