Chương 39

Quả nhiên, nghe thấy lời này, trên mặt Tạ Minh Huy lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn Tạ Thị như nhìn một kẻ ngu xuẩn. Tĩnh Đình Hầu phủ không đáng ngại, nhưng hết lần này tới lần khác sau lưng nó chính là Đoan Nghi đại trưởng công chúa, Tạ Lan ngu xuẩn này thật sự đúng là biết cách gây thêm phiền phức cho hắn!

Tạ Minh Huy đã có chủ ý, lạnh lùng cười với ý tứ không rõ ràng, "Được rồi, trở về sửa soạn hậu lễ, kêu Nguyễn Chỉ Tuyền cùng ta đi nhận lỗi với Đoan Nghi đại trưởng công chúa."

Tạ Minh Huy vừa nói xong, Tạ Thị mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cháu mình Huy Ca Nhi đã là tể tướng, lại giản dị, chủ động hạ thấp mình để đi cầu hòa, Đoan Nghi đại trưởng công chúa tất nhiên sẽ rất vui lòng bỏ qua chuyện này. Chuyện này coi như được giải quyết, đúng là tốt quá rồi.

Tạ Minh Huy nhìn vẻ yên tâm của Tạ Thị, đáy mắt tràn đầy khinh bỉ, cô mẫu của hắn đúng là ngu xuẩn và độc ác đến buồn cười.

Được nhận lời, Tạ Thị vội vàng trở về phủ tìm Nguyễn Chỉ Tuyền, bảo nàng ta thay đồ cùng đi xin lỗi.

Nguyễn Chỉ Tuyền nghe xong liền trợn to hai mắt, vô cùng không vui và nói: "Nương, chỉ là một đại trưởng công chúa sa cơ, có thể sống mấy ngày cũng chưa biết, sao phải bảo con đi xin lỗi bà ta? Biểu ca của con là tể tướng, con đi xin lỗi bà ta, thì bà ta có chịu nổi không?"

Tạ Thị tức giận đến đau ngực. Hơn nữa, bà ta không ngờ con gái lại ngây thơ, đại nghịch bất đạo đến thế, lời này mà cũng có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng, lúc này bà ta giơ tay tát Nguyễn Chỉ Tuyền ngã xuống đất, nước mắt chảy dài.

Tạ Thị thấy vậy vừa đau lòng vừa hối tiếc, nhưng nên làm thì vẫn phải làm, bà ta che ngực thở hổn hển hai cái, chậm rãi nói: "Tuyền Nhi, đây chính là đại trưởng công chúa của hoàng thất, ngay cả Hoàng thượng gặp bà ta cũng phải gọi một tiếng cô mẫu, nếu lời nói này của con bị người khác truyền ra ngoài, trong khoảnh khắc đó, chính là bị tịch thu tài sản đại họa diệt tộc, đến lúc đó chính biểu ca của con cũng không cứu được con!"

Nguyễn Chỉ Tuyền bị cái tát của Tạ Thị dọa sợ, lại nghe thấy lời này, trong lòng nàng ta không nhịn được mà bắt đầu hối hận, vừa hối hận vừa sợ hãi, nàng ta che mặt ngẩng đầu lên, rơi nước mắt nhìn Tạ Thị và nói: "Nương, vậy phải làm thế nào? Con không muốn chết a a a! Con thật sự không muốn chết a!"

Thấy con mình biết sợ, Tạ Thị thở phào nhẹ nhõm, cúi người kéo Nguyễn Chỉ Tuyền ngồi xuống, kêu nha hoàn ma ma đi vào phục vụ nàng ta rửa mặt thay áo.

"Tuyền Nhi, nếu con biết lỗi rồi, vậy thì nghe lời nương, chờ lát nữa biểu ca của con sẽ cùng chúng ta đến phủ của Đoan Nghi đại trưởng công chúa để nói xin lỗi." Tạ Thị là người biết rõ tâm tư của nữ nhi nhất, nên bà ta liền nói thêm một câu chắc chắn, "Chờ lát nữa ra khỏi phủ, con hãy ở sau lưng ta, ngoại trừ lúc thỉnh an, thì con không nên nói bậy bạ, nếu không sẽ khiến biểu ca của con thêm chán ghét, ngày sau nếu chúng ta muốn gặp nó thì cũng không được."

Nguyễn Chỉ Tuyền gật đầu một cái, đắm chìm trong vui sướиɠ vì lát nữa sẽ có thể gặp được biểu ca, bất kể Tạ Thị nói gì nàng ta cũng đều đồng ý, ngược lại nàng ta cũng sẽ không gây thêm phiền phức gì nữa.