Tạ Thị vừa nghe nói Tạ Minh Huy không muốn gặp mình, thì nụ cười khéo léo trên mặt Tạ Thị suýt nữa không giữ nổi, bà ta bấm chặt lòng bàn tay, nhìn quản gia với vẻ mặt hoàn mỹ không chút dao động, giống như chắc chắn rằng cháu ruột thật sự không muốn gặp mình. Lòng Tạ Thị trầm xuống, một lúc sau, bà ta cắn răng nói: "Phiền ngươi lại đi thông báo một chút, nói cho hắn biết ta có chuyện rất quan trọng muốn đích thân nói với hắn."
Nói tới chỗ này, Tạ Thị dừng lại một chút, "Chuyện liên quan đến an nguy của hắn Tạ Thị, xin hắn nhất định phải gặp mặt một lần."
Quản gia không nói gì, chỉ là cười híp mắt bày tỏ mình sẽ trở về xin phép tể tướng đại nhân.
Tạ Thị đứng ở bên ngoài phủ đệ của Tạ Minh Huy bất an chờ đợi, bà ta biết lần này là mình lỗ mãng, nếu như không xử lý tốt, rất có thể liên lụy đến Tạ Thị, đến lúc đó bà ta sợ là mình sẽ bị gia tộc vứt bỏ. Tạ Thị không muốn rơi vào tình huống đó, vì vậy, bây giờ người duy nhất có thể cứu bà ya cũng chỉ có đứa cháu Tạ Minh Huy này.
Trong thư phòng, Tạ Minh Huy nghe thấy lời nói của quản gia, liền nhíu mày, bỏ công văn xuống, giọng lạnh lùng như gió tuyết: "Gần đây Tạ Lan đã làm gì?"
"Hôm nay, mẹ con Tạ Lan mượn danh tiếng của ngài nói năng bừa bãi ở Kim Ngọc Lâu, tuyên bố muốn niêm phong Kim ngọc lâu, bị Ngụy Trường Hoa Tĩnh Đình Hầu phủ thế tử đánh gãy tại chỗ." Giọng nói sâu kín vang lên trong thư phòng.
Tạ Minh Huy lại càng cau mày, "Dẫn người vào."
Quả nhiên, được việc chưa đủ bại chuyện có thừa, chỉ là phu nhân thất phẩm của nhà tiểu quan, ai cho bà ta lá gan đi trêu chọc thế tử của Tĩnh Đình Hầu phủ?
Tạ Thị nghe nói cháu Tạ Minh Huy đồng ý gặp mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đi theo quản gia bước vào Tạ phủ.
Bên trong Tạ phủ, rường cột chạm trổ, núi giả mọc như rừng, hoa cỏ khoe sắc, nhiều loài Tạ Thị còn không nhận ra, nhưng giá trị thì bà ta có thể nhìn ra được. Đứa cháu làm tể tướng của bà ta quả nhiên rất không bình thường.
Tạ Minh Huy gặp Tạ Thị trong đại sảnh, liên quan tới chuyện của Kim ngọc lâu, hắn đã nghe qua báo cáo của thuộc hạ, biết rõ hơn Tạ Thị một ít. Hắn đúng là không muốn trêu chọc Tĩnh Đình Hầu phủ, nhưng hắn cũng sẽ không giúp vị cô mẫu ngu xuẩn ác độc này.
Tạ Thị vừa tiến đến liền nói rõ ý đồ của mình, "Huy Ca Nhi, chuyện lần này là cô mẫu sai rồi, chỉ là không thể làm liên lụy nhà họ Tạ. Bây giờ con đã là tể tướng, lại được Hoàng thượng nể trọng sâu sắc, con xem con có thể nói một tiếng với Đoan Nghi đại trưởng công chúa hay không, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chi bằng lúc này hãy dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, con thấy thế nào? "
Tạ Thị vẫn luôn thấp thỏm, nhưng đã chuẩn bị sẵn bản nháp trong lòng, nên nói rất trôi chảy. Nhưng bà ta lại không để ý người làm hay quản gia ở trong đại sảnh đều thay đổi sắc mặt sau khi mình nói xong, không khí nặng nề, khiến cho bà ta không dám thở mạnh.