Tống ma ma xốc rèm, thấy là nha hoàn với vẻ mặt hốt hoảng, lập tức xụ mặt khiển trách: "Vội vội vàng vàng thành hình dáng gì thế? Có còn quy củ hay không?"
"Ma ma, không hay rồi, nô tỳ nghe nói, Kim ngọc lâu là cửa tiệm của Đoan Nghi đại trưởng công chúa, người đến hôm nay là cháu ruột của Đoan Nghi đại trưởng công chúa, Tĩnh Đình Hầu phủ thế tử đang trông coi ở đó, hôm nay chúng ta đã gặp người đó, hắn chính là cháu ruột Đoan Nghi đại trưởng công chúa, Ngụy thế tử của Tĩnh Đình Hầu phủ." Nha hoàn kia nói vấp rất nhiều, nơm nớp lo sợ, rồi nói hết tin tin mà mình nghe được, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất không bò dậy nổi.
"Đồ không có tiền đồ." Tống ma ma xem thường, cái gì mà Đoan Nghi đại trưởng công chúa, chẳng qua là một kẻ không có tương lai, Tĩnh Đình Hầu phủ cũng chẳng có người tài nào nổi bật, chẳng lẽ Tạ Thị bọn họ còn sợ một đại trưởng công chúa đã sa sút hay sao?
Trong phòng, Tạ Thị nghe thấy lời nói của Tống ma ma, liền không nhịn được mà nhíu mày một cái. Nếu bà ta nhớ không lầm, Đoan Nghi đại trưởng công chúa đã mười mấy năm không ra khỏi phủ công chúa, sống thêm được mấy năm nữa cũng chưa biết chừng, chỉ tiếc là con cháu dưới gối lại không ra gì.
Nhưng suy cho cùng đó vẫn là đại trưởng công chúa, là cô mẫu của hoàng thượng, Tạ Thị cũng không dốt nát như Tống ma ma. Bà ta nhớ lại ánh mắt của những người trong Kim Ngọc Lâu, cuối cùng biết là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng biết rồi thì hối hận cũng muộn, không sai, bà ta đang rất hối hận. Tạ Thị rõ ràng, hôm nay đắc tội thế tử của Tĩnh Đình Hầu phủ, thì chẳng khác nào đắc tội với Đoan Nghi đại trưởng công chúa, một khi làm lớn chuyện, vì mặt mũi của hoàng gia, hoàng thượng chắc chắn sẽ khiển trách, đến lúc đó bà ta phải làm thế nào?
Tạ Thị luống cuống, bà ta cảm thấy mình dường như chọc phải phiền phức, hơn nữa còn không chỉ là mình phiền phức, sợ là đứa cháu làm tể tướng của bà ta cũng sẽ gặp phiền toái. Tuy nhiên, bà ta nhanh chóng đưa ra quyết định, dặn nô tài chuẩn bị xe ngựa đi ngay đến phủ đệ của Tạ Minh Huy ở Thượng Kinh.
Tạ phủ.
Trong thư phòng, Tạ Minh Huy đang xử lý công vụ, nghe nói cô mẫu đã gả vào Thượng Kinh của hắn có chuyện cầu kiến, mặt mũi lãnh đạm của hắn thoáng qua một tia không kiên nhẫn, "Không gặp."
Tạ Minh Huy còn nhớ rõ tính tình tham lam, ác độc của cô mẫu, không có chút thông minh, ngoài việc biết làm dáng thì chẳng có gì đáng giá, à, cũng không thể nói là không đáng giá, vị cô mẫu này của hắn còn có bản lĩnh gây họa rất giỏi. Cũng không biết lần này bà ta đã chọc phải tai họa gì?