Nhớ tới chuyện ngày hôm nay, Nguyễn Diệu Tình vô thức do dự một chút, mím môi một cái: "Hôm nay Ngũ Biểu Ca dẫn bọn con đi ra bên ngoài đùa giỡn một chút, sau đó đi đến Nhất phẩm lâu ... Lúc trở về, còn gặp thế tử của Tĩnh Đình Hầu phủ."
"Thế tử của Tĩnh ... Tĩnh Đình Hầu phủ?" Liễu Thị vừa nghe nói như vậy, thì kim châm liền đâm vào ngón tay, máu đỏ thẫm trào ra. Chỉ là bà ấy cũng không để ý đến những thứ này, nhớ tới danh tiếng của thế tử của Tĩnh Đình Hầu phủ - Ngụy Trường Hoa, trong lòng Liễu Thị cực kỳ lo lắng, bà ấy nắm tay Nguyễn Diệu Tình vô cùng căng thẳng, "Diệu Diệu, con nói thật nói cho cữu mẫu biết, à, thế tử Tĩnh Đình Hầu phủ có làm cái gì với con không? Hắn có ức hϊếp con hay không? Con đừng sợ, có cữu mẫu ở đây!"
Nguyễn Diệu Tình trừng mắt nhìn, nàng cảm thấy dáng vẻ này của cữu mẫu có chút kỳ quái, chỉ có thể thành thật mà nói: "Không có không có, Ngụy thế tử không có ức hϊếp con, hắn chỉ khen tên con đẹp, lại hỏi con bao nhiêu tuổi, rồi không làm gì khác."
Liễu Thị nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
"Ngũ Biểu Ca kéo hắn rời đi, sau đó bọn con liền trở về." Nguyễn Diệu Tình cảm thấy đại cữu mẫu lại càng kỳ quái, tại sao cữu mẫu lại trông căng thẳng như vậy?
Nghe Nguyễn Diệu Tình nhắc tới Lão Ngũ, Liễu Thị hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, bỏ qua thêu khăn, khoát áo đứng lên, đi đến nhị phòng, "Lão Ngũ đúng là không đứng đắn, một ngày không ai chỉnh đốn liền cảm thấy ngứa da!"
Nguyễn Diệu Tình: "..."
Sau đó, nàng liền nghe được âm thanh mơ hồ kêu cha gọi mẹ của Thẩm Phong truyền tới, "Con sai rồi, con sai rồi, đừng đánh, đau, đau, a a a... con không dám nữa a a a..."
Rõ ràng Thẩm Phong đang kêu gào rất thảm, nhưng Nguyễn Diệu Tình lại không nhịn được mà muốn cười, nàng cảm thấy lúc này bật cười không được tốt lắm, nên vội vàng giơ tay lên che miệng, cười nằm ở trên bàn.
"Biểu tỷ, biểu tỷ cứu mạng a a a! Duệ Ca Nhi sắp chết rồi, Duệ Ca Nhi sắp bị mẫu thân đánh chết rồi a a a!" Trong sân truyền đến âm thanh kêu la của Tɧẩʍ ɖυệ, Nguyễn Diệu Tình còn không thấy rõ chuyện gì xảy ra, thì liền bị một nhóc mập mạp nhào vào trong lòng.
Nguyễn Diệu Tình ôm Duệ Ca Nhi vào lòng, nghe hắn kêu thảm, không nhịn được nhìn ra cửa, thấy nha hoàn và ma ma đứng trong sân thở hổn hển như trâu.
Nàng cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà nhéo mặt Duệ Ca Nhi một cái, "Không phải nói là sắp bị cữu mẫu đánh chết hay sao? Sao tỷ không nhìn thấy vậy."
Duệ Ca Nhi uốn éo người chu mỏ nói: "Đệ thấy nhị thẩm đang cầm chổi lông gà đuổi Ngũ ca chạy khắp sân, còn bảo ma ma trông nom cửa viện không để cho huynh ấy chạy ra ngoài, Ngũ ca kêu đệ đi gọi người cứu mạng đây! Nên đệ liền tới tìm biểu tỷ."