Trong An Khánh Đường, lão thái thái ngồi ở trên giường đất, vẻ mặt hoảng hốt, không biết nghĩ tới điều gì mà vẻ mặt của bà ấy lại trở nên hoảng hốt một lần nữa, "A Hoa, ngươi nói có phải A Nhàn vẫn còn đang trách ta hay không? Nếu không, làm sao nhiều năm như vậy mà Diệu Diệu vẫn chưa bao giờ đến Hầu phủ?"
Vẻ mặt của Hoa ma ma khẽ thay đổi, "Lão thái thái đang nói gì thế? Cô nương thông minh nhất, nào có thể không hiểu tâm tư của lão thái thái, chỉ sợ là rời đi quá đột ngột, không kịp nói với biểu cô nương."
Lão thái thái nghe xong lại lắc đầu một cái, không nói nữa, nếu thật sự bàn về chuyện này, chuyện năm đó là bà ấy có lỗi với A Nhàn. Nhiều năm như vậy mà A Nhàn vẫn không về nhà, cũng không nói cho Diệu Diệu biết, sợ rằng là nàng ấy vẫn còn để tâm về chuyện năm đó.
Chuyện năm đó bất luận ai đúng ai sai, dẫu sao A Nhàn cũng đã chết, bà ấy không thể không che chở cho huyết mạch duy nhất còn lại của nàng ấy. Cũng tốt thôi, ngày sau chính là thọ yến của Huệ An trưởng công chúa, chính là một cơ hội tốt để đưa Diệu Diệu tới trước mặt mọi người, hơn nữa, ngược lại bà ấy cũng muốn nhìn thử một chút đến lúc đó Tạ Thị còn có lời gì để nói.
Nguyễn phủ.
"Nương, ngày sau chính là thọ yến của Huệ An trưởng công chúa rồi, thơ làm cho con đã chuẩn bị xong chưa?" Nguyễn Chỉ Tuyền ôm cổ Tạ Thị lúc ẩn lúc hiện làm nũng, trong lòng tràn đầy mong đợi đối với tiệc rượu của Huệ An trưởng công chúa vào ngày mốt. Chỉ cần nàng ta có thể bỗng nhiên nổi tiếng ở thọ yến, thì danh tiếng đệ nhất tài nữ Thượng Kinh sẽ hoàn toàn truyền ra, chỉ là không thể chiếm được ánh mắt của biểu ca, nhưng tất nhiên nàng ta cũng có thể gả vào nhà quyền quý.
Nghĩ đến mình đã mười bốn tuổi, nhưng chỉ có một vài người đến cầu hôn, thỉnh thoảng cũng có vài tiểu quan Chi Lưu, nhớ tới điều này, Nguyễn Chỉ Tuyền liền cực kỳ chán ghét. Mẫu thân nàng ta lại là Trần Quận Tạ Thị, biểu ca của nàng ta còn là tể tướng đương triều, những cái tên vô danh tiểu tốt này lại dám đến cầu hôn nàng ta, thật là mộng tưởng hảo huyền.
Dựa lưng vào hai ngọn núi lớn Trần Quận Tạ Thị và tể tướng đương triều, Nguyễn Chỉ Tuyền cảm thấy với thân phận của mình, nàng ta còn có thể làm hoàng tử phi, nên nào có để ý đến những thần quan Chi Lưu vô danh này?