Chương 17

Chung đại phu vừa dứt lời, Liễu Thị liền trở nên mù quáng, lão thái thái và nữ nhân vừa đến cũng đều nhìn lại: "Sao thế, tại sao lại khóc nữa rồi?"

Tề ma ma ở bên cạnh đã sớm nhịn không được: "Lão thái quân, đêm qua khi nô tỳ phục vụ biểu cô nương, nô ty nhìn thấy hai chân và đầu gối của biểu cô nương đều là dấu vết tím bầm ứ máu, nô tỳ dùng thuốc cao của tổ truyền của phu nhân để đấm bóp cho nàng ấy nửa giờ, nhưng cũng vẫn cảm thấy hai chân của nàng ấy lạnh như băng thấu xương, không thấy chút ấm áp nào, tình trạng như vậy, rõ ràng chính là quỳ lâu dài ở trong tuyết gây ra, Nguyễn cô gia và Tạ Thị kia muốn hành hạ biểu cô nương đến chết hay sao!"

Lão thái thái nghe xong, sắc mặt u ám của bà ấy liền có thể nhỏ ra nước, nữ phụ hiên ngang xinh đẹp ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt và nói: "Gϊếŧ ngàn vạn cẩu tặc, nhưng tại sao lão nương vẫn chưa gϊếŧ chết cái thứ cẩu tặc lòng dạ ác độc này!" Vừa nói xong, bà ấy liền xoay người muốn đi ra ngoài.

"Lão Tam tức phụ à, con trở lại cho ta." Lão thái thái đen mặt gọi người quay lại, hồi lâu sau, bà ấy thở dài nói: "Là ta sai, năm đó là ta đã chọn hôn sự này cho A Nhàn, nhóc con kia lại mê mẩn tâm trí, muốn sống muốn chết thế nào cũng phải gả cho Nguyễn Chu. Ta đã sớm nhìn ra cái tên Nguyễn Chu này không phải là một loại người tốt, một khi phát đạt tất nhiên sẽ thể hiện quyền lực của mình. Vì vậy, mặc dù ta rất tức giận với A Nhàn vì nó không nghe lời, nhưng vẫn để không khiến cho A Nhàn bị tủi thân, ta đã cho người đưa Nguyễn Chu đến ở Hàn lâm viện một thời gian, ai ngờ Trương đại học sĩ nói Nguyễn Chu có mấy phần thiên phú, làm quan nhưng một chữ cũng không biết. Quả nhiên, đã nhiều năm như vậy, hắn đã đảm nhận được chức biên tu thất phẩm."

Liễu Thị lại nghĩ tới điều gì đó, "Ý mẫu thân là, ban đầu tiểu muội vừa ý Nguyễn Chu cũng là do sự tính toán của người này?"

Nghĩ như thế nào thì cũng thấy điều này rất có thể! Nếu quả thật là như vậy, thì chuyện của Diệu Diệu càng phải giải quyết nhân lúc còn sớm, nếu không ngày sau ai biết cái tên chó má Nguyễn Chu sẽ làm ra những chuyện không bằng heo chó gì!

"Cũng coi là như vậy, nhưng cũng không được tính là như vậy, trong này tóm lại không phải một câu đôi câu là có thể nói rõ." Lão thái thái không biết nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hơi u ám, "Sau khi A Nhàn chết, ta bị bệnh một trận, tinh thần đầu óc liền không tốt lắm, nên sơ sót đứa nhỏ Diệu Diệu này. Bây giờ nếu ta đã biết chuyện, chúng ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."