Khi đang nói chuyện, Liễu Thị dẫn Nguyễn Diệu Tình tiến vào.
Lão thái thái vừa nhìn thấy gương mặt của tiểu cô nương, hốc mắt liền đỏ lên, che miệng bật khóc, "A Nhàn, A Nhàn của ta, A Nhàn của ta trở về rồi..."
Liễu Thị đẩy Nguyễn Diệu Tình một cái, "Đi đi, ngoại tổ mẫu của con lại nhớ mẫu thân của con rồi."
Nguyễn Diệu Tình nhìn lão thái thái đang khóc thương tâm, trong lòng nàng xông ra một loại cảm giác kỳ quái, có loại cảm giác thân thiết không nói ra được, nàng nhìn Liễu Thị một cái, rồi quỳ xuống chuẩn bị dập đầu ở bên cạnh lão thái thái, nhưng lại được Hoa ma ma đở lên, "Biểu cô nương, ngươi như vậy lại càng khiến cho lão thái thái đau lòng hơn."
Lão thái thái kéo Nguyễn Diệu Tình vào trong ngực, hai bà cháu khóc một hồi, Nguyễn Diệu Tình nhỏ giọng nói: "Ngoại tổ à, không thể khóc nữa, khóc nữa thì sẽ tổn thương thân thể."
"Đúng vậy mẫu thân à, ngài đừng khóc nữa, cháu gái không dễ dàng gì mới trở về một lần, chúng ta nên vui vẻ mới đúng, ngài đừng khóc nữa." Liễu Thị ngồi xuống ở bên cạnh lão thái thái, khuyên đôi câu.
Lão thái thái dừng lại tiếng khóc, lúc này mới nghiêm túc quan sát cháu gái mới vừa gặp mặt, khi nhìn một cái, bà ấy liền phát hiện cháu gái Diệu Diệu của mình vừa gầy vừa nhỏ, cũng không giống tiểu cô nương mười ba tuổi chút nào. Lúc này, sắc mặt của lão thái thái liền trở nên u ám, "A Hoa, gọi lão Chung đến khám cho Diệu Diệu một chút, ngược lại ta còn phải nhìn thử một chút, tại sao cháu gái ngoan ngoãn của ta lại bị người ta hành hạ đến dáng vẻ này!"
Với tư cách là lão thái quân của Hầu phủ, năm đó sau khi lão Hầu gia chết, một mình bà ấy đã nuôi lớn mấy đứa nhỏ và chống đỡ Hầu phủ to lớn này, lão thái thái cũng là nhân vật vang danh trong kinh thành. Những năm trước bà ấy bị cái tên súc sinh Tạ Thị và Nguyễn Chu ngăn cản không cho gặp cháu gái, nghĩ thầm có Vĩnh Định Hầu phủ làm núi dựa, suy cho cùng Tạ Thị cũng không dám làm quá mức. Nhưng bà ấy nào có ngờ được, Tạ Thị nào chỉ là quá đáng, mà bà ta còn hành hạ và dồn Diệu Diệu vào chỗ chết!
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, Trần Quận Tạ Thị, lấn hϊếp người quá đáng!
Lão Chung là đại phu được Hầu phủ nuôi dưỡng, là người được lão thái thái mang tới từ Thanh Hà Thôi Thị trước khi xuất giá, y thuật rất giỏi, vẫn luôn sống ở trong Hầu phủ.
Trong chốc lát, tiểu cô nương liền mang dẫn Lão Chung tiến vào, thấy Nguyễn Diệu Tình trong phòng, Lão Chung liền cau mày, chờ đến khi đưa ra hai ngón tay đặt trên cổ tay của Nguyễn Diệu Tình, lông mày của Lão Chung liền nhíu lại thành một đường.