Liễu Thị dắt tay Nguyễn Diệu Tình đi ra ngoài, thức ăn đã được dọn lên bàn.
"Ăn cơm trước, ăn điểm tâm xong cữu mẫu sẽ đưa con ra ngoài gặp ngoại tổ mẫu của con, lão nhân gia rất nhớ con." Liễu Thị vỗ tay Nguyễn Diệu Tình , kéo người ngồi xuống ở bên cạnh mình.
Từ khi kế mẫu Tạ Thị vào cửa, Nguyễn Diệu Tình cũng không có ăn cơm chung với cha, cho tới bây giờ đều là Tạ Thị phái người đưa đến tiểu viện cũ nát đó. Hơn nữa những gì được đem đến thường là đồ thừa còn sót lại, may mắn nàng không chết vì bệnh tật trong nhiều năm như vậy, cũng đúng là do Nguyễn Diệu Tình có vận khí tốt.
Bây giờ được cữu mẫu ngồi bên cạnh ăn cơm, đối với Nguyễn Diệu Tình mà nói đây là một trải nghiệm rất mới lạ, trên mặt nàng lộ vẻ tò mò hưng phấn và kích động rất dễ thấy.
Liễu Thị nhìn hình ảnh này, hốc mắt bà ấy liền đỏ bừng, bà ấy cũng hiểu được hoàn cảnh sống của đứa cháu nhà mình ở trong Nguyễn phủ, trong lòng bà ấy càng thêm hận ý đối với Tạ Thị. Trần Quận Tạ Thị không phải muốn ỷ vào Tạ Minh Huy để cắm rễ ở Thượng Kinh hay sao? Ngược lại bà ấy muốn nhìn một chút, có người đê tiện như Tạ Thị, Trần Quận Tạ Thị làm sao có thể cắm rễ ở Thượng Kinh này!
Trước mặt không còn là canh thừa thịt nguội, mà là nước cháo nóng hổi có mùi thơm nồng, còn có một vài món ăn kèm thanh mát có mùi rất thơm ngon, hoàn toàn khác với những món mà nàng từng ăn ở nhà trước đây.
Nguyễn Diệu Tình không dám rơi nước mắt nữa, chỉ sợ làm cho cữu mẫu đau lòng. Khôn khéo ăn điểm tâm cùng Liễu Thị , lại uống một chén trà, hai người cùng nhau đi gặp lão thái thái Vĩnh Định Hầu phủ.
Vĩnh Định Hầu phủ, trong An Khánh Đường, lão thái thái của Hầu phủ đã thức dậy từ sáng sớm, thúc giục ma ma thay đồ cho mình, rất sợ không thể nhìn thấy cháu gái của mình trong dáng vẻ đẹp nhất.
Ở bên ngoài An Khánh Đường có hai tiểu nương, khi họ nhìn thấy Hầu phu nhân Liễu Thị nắm tay một cô nương nhỏ nhắn đi tới, họ liền nhanh chóng chạy về báo tin mừng: "Lão tổ tông, tới rồi, phu nhân dẫn biểu cô nương đến đây rồi."
Lão thái thái vừa nghe lập tức ngồi an ổn, nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, thỉnh thoảng hỏi ma ma ở bên cạnh mình: "A Hoa à, ngươi thấy mái tóc của ta có đẹp không? Bộ y phục này của ta..."
Hoa ma ma nín cười: "Lão thái thái, lão nô nhìn thấy ngài chỗ nào cũng đẹp hết."