Chương 10

Liễu Thị liếc ông ấy một cái và hừ lạnh nói: "Hầu gia, đây chính là con gái của muội muội ruột của chàng, tuy rằng muội ấy đã chết rồi, nhưng cháu gái vẫn còn sống. Hầu gia cứ trông trước trông sau như vậy, chẳng lẽ là muốn nhìn Tạ Thị kia đưa Diệu Diệu xuống cùng A Nhàn hay sao?"

Vĩnh Định Hầu dù có lạnh lùng thế nào thì cũng không dám nghĩ như vậy, nghe phu nhân nhà mình nói như vậy, ông ấy lập tức vội vàng khoát tay, "Nàng nghĩ đi đâu thế, ta nói là không thể tùy tiện hành động, phải nghĩ phương pháp hoàn toàn, cho dù có chuyện xảy ra, thì Tạ Minh Huy cũng không thể đổ lên đầu Hầu phủ chúng ta."

Nghe ông ấy nói như vậy, sắc mặt của Liễu Thị hơi hòa hoãn chút, sau đó bà ấy nói: "Cũng không phải là không có phương pháp, ta nhớ chưa tới hai ngày nữa chính là sinh nhật của trưởng công chúa Huệ An, đến lúc đó ta liền dẫn Diệu Diệu đi cùng. Diệu Diệu cũng mười ba tuổi rồi, nhưng chưa từng gặp người khác, Tạ Thị và Nguyễn Chu không nhờ vả được, nên ta phải thay A Nhàn chăm sóc cho Diệu Diệu thật tốt."

Vĩnh Định Hầu nghe thấy lời này liền cảm thấy mềm lòng, có thể lấy được phu nhân hiền huệ như vậy, ông ấy đúng là có phước ba đời.

"Được rồi, Diệu Diệu cũng sắp ra đây rồi, nàng ấy còn nhỏ lại bị kinh sợ, buổi tối ta sẽ ngủ với nàng ấy, bây giờ chàng hãy đến thư phòng ngủ đi." Nhìn thấy Tề ma ma đi qua ở bên ngoài, Liễu Thị liền bắt đầu đuổi người. Thành thân nhiều năm và sinh được bốn tên tiểu tử thúi, Liễu Thị nằm mơ cũng muốn có được một cô con gái mềm mềm đáng yêu, bây giờ Diệu Diệu tới, coi như là con gái trong mộng của bà ấy, phu quân cường tráng nào có thơm mềm và khiến người ta yêu thích như tiểu cô nương Kiều Kiều.

Sắc mặt Vĩnh Định Hầu liền trở nên tái mét, nếu không phải người bên trong là cháu ruột của mình, thì ông ấy liền ước gì mình có thể ném người ra ngoài. Nhìn hồi lâu, thấy phu nhân không có ý định mềm lòng, Vĩnh Định Hầu ủ rũ đi vào thư phòng.

"Phu nhân, thân hình của tiểu cô nương thật sự giống hệt nhóc con mười tuổi, Nguyễn cô gia chẳng lẽ không quan tâm hay sao? Biểu cô nương lại là trưởng nữ của Nguyễn cô gia mà!" Tề ma ma nhớ tới tiểu cô nương lúc nãy, nhớ lại hình ảnh khi tắm cho nàng, vành mắt của bà ấy lại đỏ lên, "Phu nhân ngài không biết đâu, đầu gối của biểu cô nương đều là dấu vết tím bầm ứ máu, đây rõ ràng là quỳ ở trong tuyết trong thời gian dài. Biểu cô nương đáng thương chỉ mới mười ba tuổi, nàng ấy đã phạm vào lỗi gì mà phải phạt ác như vậy? Phạt quỳ dưới trời như vậy, rõ ràng chính là muốn phế đi đôi chân của biểu cô nương!"