Chương 33: Huấn luyện dị năng.

Emily tự tin đứng trong đám người, mái tóc màu nắng xinh đẹp uốn lượn ôm lấy tấm lưng mượt mà lại càng thêm hút mắt người. Thế nhưng vẻ mặt lại không có gì gọi là vui vẻ khi ánh mắt si mê cô muốn lại không nhìn thấy.

"Tiếp theo các bạn mỗi người đứng vào mỗi ô vuông được chia trên sàn đi."

Ran thấy họ đều chuẩn bị xong rồi thì nói tiếp, vừa chỉ vào những ô vuông vốn dĩ mới nãy không hề có trên mặt sàn dưới chân họ. Không chỉ vậy, kiến trúc sau lưng họ bắt đầu lùi về, khiến cho không gian rộng đến thêm thật nhiều.

Khoảng sân này rất lớn, lại chia đều cho mỗi người, ai cũng có một ô cả. Mỗi ô vuông dài rộng ba mét, thật sự là không hề nhỏ. Bỗng chốc khoảng cách của mỗi người được kéo giãn ra, khiến cho thị giác của họ lại có vẻ rộng lớn hơn.

"Tiếp sau đây, mỗi người sẽ tự mình nghênh đón thí luyện phòng ngự riêng biệt. Chỉ cần các bạn đến giới hạn thì sẽ được ra ngoài, thành tích sẽ được tổng kết."

Ran không biết từ lúc nào đã đứng trên một cái bục cách mặt sàn mấy mét, nói với bọn họ.

"Bởi vì buổi thí luyện này sẽ dựa vào thành tích của các bạn để sắp xếp lịch tập huấn sau này nên tôi hy vọng các bạn cố hết sức. Biểu hiện hết trình độ thì sẽ giúp ích cho đào tạo sau này."

Hắn vừa nói xong thì tất cả mặt sàn đều tụt xuống, nhốt mỗi người trong ô vào một không gian khép kín. Tại thời điểm đó, giữa không trung trước mặt Ran cũng xuất hiện một màn hình cực lớn, được chia thành rất nhiều màn hình nhỏ, tổng cộng là bốn lẻ bốn màn hình, chiếu lấy cảnh tượng bên trong.

...

Hạ Nhiên nhìn mức độ dày đặc của những viên bi bắn tới, cô quyết định không nhìn nữa mà nhắm mắt lại.

Vυ"t! Vυ"t!

Hạ Nhiên dựa vào cảm giác gió mang đến cho cô, linh hoạt né đi những viên bi đang bắn tới với tốc độ ngày một nhanh hơn.

Thời điểm mới vào, những viên bi này còn không có nhiều như vậy, nhưng theo thời gian, nó ngày một nhiều hơn, tốc độ nhanh hơn, không kể phương vị.

Hạ Nhiên từ đầu đều không có biểu hiện khoa trương như lúc đánh nhau với đám sát thủ kia mà cô chỉ né chúng thôi. Có một điều khiến cô không thể làm vậy là vì, gió trong không gian này không nhiều.

Người khác không biết, Hạ Nhiên không phải tạo ra gió để sử dụng mà cô mượn gió từ bên ngoài. Nơi càng rộng rãi, gió mà cô sử dụng được càng nhiều. Không gian chỉ có chín mét vuông này tuy không bịt kín, hệ thống thông khí cũng là nơi Hạ Nhiên mượn gió, thế nhưng nó vẫn rất ít ỏi. Cô cũng có thể dùng cách trước đó đã dùng với số gió này, chỉ là cô không muốn. Cô muốn thử xem những cách sử dụng gió khác.

Mới đầu cô còn né được, sau đó khả năng trúng đạn bi càng nhiều hơn. Dù bộ quần áo trên người dẻo dai, đàn hồi vô cùng, còn có tác dụng cản kình lực do bi bắn ra, thế nhưng vẫn rất đau.

Hơn nữa cô nhận ra, mắt mình không sao nhìn được tất cả. Vậy nên cô nhắm mắt.



Sau đó thật sự là dễ dàng hơn nhiều.

Mất đi một giác quan, thính giác cảm giác bùng nổ. Gió xoay quay người cô, khiến cho cơ thể cô nhẹ nhàng, dễ dàng chuyển động, né tránh. Dù chưa từng được huấn luyện bài bản, Hạ Nhiên cũng không đến nổi chật vật.

So với cô, Ricard tiêu sái hơn nhiều.

Nếu có người có thể nhìn thấy những gì diễn ra trong căn phòng của anh thì có lẽ đã nhằm tưởng họ đang xem một buổi vũ hội múa bale với tốc độ cực nhanh.

Cách Ricard di chuyển chẳng khác nào một con quay. Những viên bi hầu hết đều xảo diệu trượt qua bên người anh, bước chân của anh nhẹ như lướt gió, chuyển động không ngừng.

Đối với Ricard mà nói, mấy cái này thật sự không làm khó được anh. Anh được huấn luyện từ nhỏ, Nếu không qua được cái bài này, anh nên tự sát đi là vừa.

Trừ khi họ đổi một phương pháp khác...

Ricard vừa nghĩ xong, bi xung quanh đều biến mất hết, mà trong phòng xuất hiện rất nhiều lưỡi đao mang theo tia điện xẹt qua không trung.

Nó không lấy quỷ đạo bắn ra theo đường thẳng mà kéo những vòng cung trong hư không, kéo theo tia điện dài ngoằng, mỏng như tơ... Không, nó thật là tơ. Những sợi tơ có thể truyền điện gắn trên mũi đao.

Xẹt!

Ricard bị bất ngờ, sợi tơ quẹt trên áo anh một đường, dòng điện khiến người tê rần truyền đến.

Nếu không có bộ quần áo trên người, bị nó quất trúng có thể sẽ ngã xuống đất ngay.

Quan trọng là anh không ngờ phòng huấn luyện này lại không giống như anh nghĩ.

Ricard lấy một tư thế xảo diệu bẻ cong một góc chín mươi độ ngã ra sau, né tránh đường quét của sợi tơ, hứng thú gợi lên trong đáy mắt, tinh thần cũng tập trung hơn.

Tại một nơi khác, Lagan chật vật muốn chết mà né tránh những sợi tơ điện, nhưng hắn vẫn bị giật cho tê dại. Hắn xem như hiểu tại sao trưởng lão bắt hắn đến đây.

Đến là chịu ngược chứ gì nữa.

Cảm thấy hắn quá đắc ý rồi chứ gì.



Nhưng Lagan hắn nào có dễ khoan tay chịu trói như vậy chứ.

Cơ bắp trên người hắn căng ra, bộ quần áo trên người cũng co giãn theo, hoàn mỹ phối hợp đến không ngờ. Mà Lagan cũng không né nữa.

Hắn dùng nắm đấm đánh bay những lưỡi dao, làm đảo loạn đường đi của sợi tơ điện.

Cái khiến cho người ta không ngờ được là, hắn dùng tay trần để đánh bay lưỡi dao.

Phải biết rằng bộ quần áo trên người cùng lắm chỉ bao bộc từ cổ đến chân, thế nhưng bàn tay thì không. Bàn chân còn có giày, hắn lại dùng tay.

Xem ra biến hóa trên người hắn chính là nguyên nhân khiến hắn làm được chuyện này mà không khiến cho bàn tay hắn nát bét.

Ran gật đầu, lại đưa mắt nhìn về phía một màn hình khác.

Bên trong phòng, những sợi tơ màu vàng tựa như phát sáng không ngừng múa may. Từ lúc bước vào phòng, cảnh tượng trong phòng chỉ có một. Chính là chủ nhân của căn phòng dùng phương thức bạo lực nhất hất hết những trở ngại đến gần mình. Từ đầu chí cuối Emily đều không hề di chuyển, nhàn nhã đứng đó.

Đúng vậy, Emily chính là người đang điều khiển những sợi tơ vàng kia. Thế nhưng... Thứ đó không phải tơ vàng. Nó là tóc của Emily.

Mái tóc được kéo dài tựa như vô tận. Mỗi lọn tóc đều như những con rắn, gặp thứ gì là hất văng thứ đó.

Chúng nhiều đến mức độ không gian chín mét vuông trở nên eo hẹp lại. Nếu không phải căn phòng huấn luyện này không giống bình thường thì có khi Emily chỉ cần bịt kín căn phòng là an toàn rồi. Dù sao trong mắt người khác, những thử thách kia đều đến từng những bức tường xung quanh.

Cách làm của Emily không phải không tốt, chỉ là cô ta quá lạm dụng dị năng. Mà dị năng không phải thứ dùng không hết. Đến một lúc, Emily sẽ không thể sử dụng được nữa. Đến lúc đó...

Thời gian từng chút trôi qua, đã có rất nhiều người bị đưa ra ngoài.

Càng về sau người ra ngoài lại càng nhiều hơn.

Những người có thể trụ được càng lâu thì năng lực càng lớn. Sau này khi chọn nhóm, họ cũng sẽ trở thành lực lượng chính cho người khác chọn gia nhập.

Emily lúc ra khỏi phòng đã ngồi bệch trên sàn.

Rất nhiều người giống như cô nên chẳng ai thấy cô khác biệt. Thế nhưng bản thân Emily khi không nhìn thấy người mình muốn thấy thì sắc mặt không tốt chút nào. Vốn đã không khỏe vì mất sức, hiện tại mặt cô ta trông càng thêm tái, khiến nhiều người chủ tâm muốn đến gần.