"Em đừng nghĩ tôi không biết gì cả nhé. Phật giáo ở nước pháp vẫn có nha cô gái nhỏ em."
Ricard vừa mới tự mình giải quyết nhu cầu trong khi người mình thích đang nằm ở bên ngoài niệm kinh tĩnh tâm tức giận nhào lên giường ôm cả người lẫn chăn, đầu dụi vào hõm cổ của cô gái nhỏ quấy loạn cho bỏ tức.
"Ha ha nhột... Anh tránh ra coi ha ha... Không phải tại anh em đọc nó làm gì chứ! Nhột mà!"
Hạ Nhiên vừa uốn éo muốn tránh thoát vừa nói. Bỗng nhiên người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô.
"Anh... Anh lại muốn gì nữa..."
Cô lắp bắp vừa muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thế nhưng toàn thân đều bị bọc trong chăn, còn bị người đàn ông cao lớn ôm lấy, giãy giụa cũng chỉ vô ích, chỉ có thể xấu hổ né tránh ánh mắt của anh.
"Em biết em vừa nói gì không, Nhiên..."
Người đàn ông áp đến, ịn trán mình vào trán cô, thầm thì.
Hạ Nhiên cố gắng dời mắt hỏi đôi môi trước mặt, lòng cuống quýt suy nghĩ thử mình vừa nói cái gì mà lại kí©h thí©ɧ người đàn ông này trở nên... Quyến rũ hơn rồi.
Lưu manh cũng quyến rũ, thâm tình càng chết người hơn...
"Em cũng có cảm giác với tôi... Nhiên, tôi vui lắm... Haizz..."
Người đàn ông rõ ràng kích động, thế nhưng nói xong lại thở dài.
Hạ Nhiên đang bối rối cũng vì vậy mà ngước mắt lên muốn nhìn anh. Chỉ là người đàn ông không muốn cho cô xem vẻ mặt chật vật của anh, kéo người ôm vào, để cô gác lên cánh tay, mặt áp sát vào hõm cổ anh. Còn anh thì gác cằm lêи đỉиɦ đầu của cô, dáng vẻ đặc biệt chán chường.
"Có lẽ em sẽ cảm thấy tôi quá hấp tấp, vội vàng. Đàn ông Châu Âu chúng tôi một khi đã có hảo cảm với ai đều sẽ không ngần ngại tiến lên. Một người đàn ông như tôi này, chưa từng có hứng thú với ai vừa mới ra trận đã thất bại thảm hại..."
Người anh thích lại không ngừng từ chối anh... Con gái phương Đông tâm tư thật nhiều, anh nữa muốn bất chấp tất cả tấn công cô, lại sợ cô sợ hãi bỏ trốn... Anh đã muốn hoài nghi nhân sinh rồi.
Hạ Nhiên im lặng.
Cô có thể nói gì đây...
Nếu không có những chuyện trước đó, có lẽ cô sẽ chấp nhận anh theo đuổi mà không chút ngần ngại nào. Một người đàn ông như anh, ai có thể từ chối nổi. Trái tim cô không từ chối anh, nhưng lý trí có trở ngại, cô chỉ đành làm tổn thương người đàn ông lịch thiệp có hơi đáng yêu, còn có lúc lưu manh lại sẽ ôn nhu thâm tình này... Có lẽ cô sẽ vì việc này mà mất đi sự theo đuổi của anh, nhưng cô có thể làm thế nào được đâu...
"Xin lỗi..."
"Tôi biết, không muốn nghe em xin lỗi."
Ricard cúi đầu hôn lên trán cô. Hạ Nhiên cảm thấy nụ hôn dung túng này chọc cho tim cô túa máu, đau đớn nhức nhối từng cơn.
"Tôi biết, có lẽ tôi đã vô tình gián tiếp mang đến cho em khổ sở, tuy tôi thật oan uổng. Nhưng không phải phật giáo có câu nhân quả không thể nói rõ ràng sao, ta không làm gì nhưng người lại vì ta mà chịu tổn thương, sao có thể nói là không liên quan. Tôi biết lúc này tôi hỏi em em cũng sẽ không nói cho tôi biết nguồn cơn."
Ricard nâng mặt cô lên, nhìn hơi nước vờn quanh trong hốc mắt của cô gái nhỏ, dịu giọng nhưng cứng rắn nói: "Hạ Nhiên, em là một cô gái quá lý trí. Dù em thiện lương có lẽ đến con kiến cũng không muốn gϊếŧ, thế nhưng em lại quá tàn nhẫn với bản thân."
"Đừng khóc."
Anh vừa nói vừa dùng môi lau đi giọt nước mắt không cẩn thận tràn mi của cô.
"Ai bảo tôi thích em chi... Nếu sau đó em có làm gì sai với tôi cũng không cần thấy hối lỗi. Tôi không nói chắc được tôi có thể vì sai lầm của em mà chán nản từ bỏ tình cảm với em hay không, nhưng tôi tin cái gọi là duyên phận."
"Hạ Nhiên, em tin chứ?"
Ricard thở dài nhìn người con gái bởi vì những lời của anh mà khóc nấc lên, ôn nhu hỏi.
"Tin vào duyên phận đã dẫn đường cho chúng ta nhìn thấy nhau, cũng sẽ không vì chút khó khăn mà tách chúng ta ra?"
"Em tin... Hu hu a a!... Xin lỗi anh hức... Đừng tốt với em như vậy hức hức..."
Hạ Nhiên khóc òa lên, vừa không ngừng xin lỗi. Nước mắt che lấp hình bóng người đàn ông, cũng che đi ôn nhu cùng sủng nịnh cưng chiều trên khuôn mặt anh, thứ mà đối với cô lúc này chỉ mang lại cảm giác tội lỗi.
Anh không sai, họ đều không sai. Nhưng cả hai lại phải chịu đựng cái sai của người khác.
Cô thừa nhận cô thích anh, thế nhưng cô lại không thể chấp nhận anh... Ít nhất là lúc này cô không thể vượt qua rào cản trong trái tim. Cô không có mạnh mẽ lý trí như anh nói, cô vẫn bị tình cảm trong lòng quấy phá. Nếu cô thật sự lý trí, cô đã không đem thù hận và tình cảm của người đàn ông này đặt chung một chỗ, khiến cho cả anh và cô đều tổn thương.
Xin lỗi anh Ricard... Nếu kiếp này em không thể đáp lại anh, kiếp sau, kiếp sau nữa... Đến khi em có thể một lần đáp lại anh, em nhất định sẽ không từ chối anh... Dù có phải ích kỷ bỏ qua những gánh nặng trên vai cũng sẽ không lại phụ lòng anh... Chỉ là kiếp này... Em không thể... Xin lỗi... Chỉ có thể làm tổn thương anh... Ricard...
...
Hạ Nhiên cố gắng mở đôi mắt sưng húp của mình lên, có chút không nhận rõ được lúc này là lúc nào.
Trong phòng không có ai ngoài cô, người đàn ông kia đã đi rồi.
Dù không biết anh làm sao đi được, thế nhưng với sự thông minh của anh, chắc không đến nổi bị một cái cửa làm khó.
Hạ Nhiên uể oải ngồi dậy, bước đến trước màn hình lớn, mở nó lên.
Màn hình góc phải bên dưới có thời gian ứng với nơi này. Lúc này mới có bốn giờ sáng.
Có lẽ hôm qua cô ngủ quá sớm... Thật sự thì cô là khóc mệt ngủ thϊếp đi, cô cũng chẳng biết cô đã ngủ lúc nào.
Nhưng giờ hiển nhiên là cô không thể nào ngủ lại được nữa...
Hạ Nhiên hôm qua lúc trở về cũng không có kịp tắm rửa thay đồ, ngủ một đêm cô vẫn là mặc bộ đồ hôm qua. Cô đi vào nhà tắm, ngăm mình trong nước cho hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó vẫn không nhịn được mà mở cửa ban công, đi ra ngoài.
Quần áo cô đặt vẫn chưa có tới. Lúc này trời còn tối, còn lạnh, cô chỉ đành quấn tấm chăn mỏng trên người, đứng trên ban công nhìn về nơi phương xa.
Nhìn một hồi, ánh mắt của cô lại chạy ra bên trái.
Giờ này... Chắc người còn đang ngủ đi...
Cô vốn nghĩ muốn ngắm bình minh. Thế nhưng ở hướng này cô có thể nhìn rõ hoàng hôn chứ bình minh thì không thể nào.
Nghĩ nghĩ một hồi, đến khi cô bừng tỉnh lại thì người đã nhảy đến ban công bên trái lúc nào rồi.
"Haizz... Hạ Nhiên, ngươi làm gì vậy chứ..."
Tít.
Hạ Nhiên đang tự giễu bị âm thanh phía sau dọa cho cứng đờ cả người.
Sao có thể... Dù từ bên trong có thể nhìn thấy người bên ngoài, thế nhưng giờ này không phải người đang ngủ say hay sao...
"Nhiên?"
Ricard có phần không tưởng được nhìn cô gái nhỏ trùm chăn đứng trên ban công phòng mình. Dù rằng ở bên trong anh đã nhận ra rồi, nhưng anh không nghĩ cô bỗng nhiên ở lúc trời còn chưa sáng nhảy đến ban công phòng mình...
Sau đó anh lại nhíu mày nhìn tấm chăn trên người cô.
Hạ Nhiên lại bối rối không dám nhìn người đàn ông đang ở trần nữa thân trên, bên dưới... Khụ, chỉ mặc một cái quần cộc chẳng che được cái gì, mặt cô đỏ ửng lên.