Chương 11: Căn phòng xa hoa.

Ricard tên đầy đủ là Ricard De Chevalier, Amou là tên thân mật chỉ có người nhà mới gọi. Emily dù không tính là người lạ, nhưng cũng không phải là người nhà, Ricard không thích cái tên này phát ra từ miệng cô.

Thế nhưng anh không có thể hiện một chút biểu tình nào, ánh mắt càng không có kinh diễm khi nhìn thấy Emily Lawrence mà trầm tĩnh bằng phẳng. Hốc mắt sâu khiến cho thời điểm anh nhìn người khác có phần trầm tĩnh lại lãnh đạm.

Thế nhưng một người đàn ông như vậy không phải là dễ khiến người mê muội nhất sao?

Emily chính là như vậy đối với Ricard, một lần nhìn thấy đã không kiềm nổi ham muốn chiếm hữu.

Người đàn ông này nhất định phải là của cô.

Emily trong lòng nghĩ như vậy, trong ánh mắt khi nhìn Ricard cũng hiện hữu ý định như vậy.

Ricard mày khẽ nhăn một cách khó thấy. Anh không có trả lời Emily.

Không phải chán ghét đến không muốn trả lời, mà là vì câu hỏi này không tính là câu hỏi, càng không đáng cho anh mở miệng.

Dù bọn họ là những người có thân phận, tôn quý nhất trong biển người thì khi bước vào trường này, học đều được đối xử như nhau.

Mỗi cá nhân khi đến đây đều là bảo mật, không ai biết họ sẽ đi nơi nào. Tựa như Ricard, khi anh đến đây cũng có chút giật mình vì ngôi trường này.

Thế giới có một khu vực gọi là Tam Giác Quỷ, là vùng đất bí ẩn thường xảy ra những sự kiện kỳ lạ. Đối với người bình thường, chỉ khi họ dấn thân vào mới biết nó bất thường. Mà người chưa trải qua nó, họ sẽ cho rằng nó chẳng có gì mà để được gọi là Tam Giác Quỷ, đi vào thì chỉ có chết.

Là một người có năng lực không giống người thường, Ricard tự biết nó có gì khác lạ hay không.

Vậy mà ngôi trường lại được xây dựng trên một ngọn núi cách vùng Tam Giác Quỷ này chưa tới mười hải lý*.

*10 hải lý = 18,52km, khoảng 60.761 feet.

Nghe thì có vẻ cũng không ngắn, nhưng vùng cấm kia không có vị trí cố định mà là tương đối, có khả năng dịch chuyển. Nó có thể dịch chuyển nhiều ít không ai biết.

Tổ chức xây dựng cái ngôi trường ở vị trí này, trong đầu họ lúc đó nghĩ cái gì? Là tự tin đến mức thái quá hay là có ý đồ khác?

Tóm lại một điều, Ricard không có khả năng cùng Emily đi trên một chiếc trực thăng để đến nơi này.

Vậy câu hỏi của Emily có thật sự là câu hỏi?

Nếu đã không phải một câu hỏi, Ricard không phải là người thích nói nhảm, anh sẽ không trả lời Emily.



Mà chắc gì Emily đã cần anh trả lời theo cái cách mà anh đang nghĩ đúng không?

Emily chỉ là muốn Ricard quan tâm cô mà thôi.

Nhưng Ricard sẽ sao?

Không phải người thân, không phải anh em, không phải người yêu hay vợ chồng, Ricard không có hứng thú chơi trò mập mờ với người khác.

Anh biết Emily có ý với mình, nhưng anh không thích. Hiện tại không phớt lờ cô, đều là do mối quan hệ hai nhà, hai đất nước mà thôi.

Ricard cho cô một cái ánh mắt, sau đó đi đến cái bảng mà cô gái ăn mặc kỳ lạ khi nãy đứng.

Đương nhiên Ricard không có quê mùa như Hạ Nhiên, anh đơn giản thao tác mấy cái, lấy được thông tin mình muốn rồi thì lập tức tắt bảng tin đi.

Nhưng dù anh đã nhanh, Emily đứng bên cạnh dụng tâm mà nhìn vẫn là kịp thời nhìn thấy thứ cô ta muốn.

Ricard không quan tâm lắm.

"Tôi đi trước. Lawrence tiểu thư gặp lại sau."

Anh gọi là họ của Emily. Nó là cách gọi thông thường mà người ta hay dùng. Đối với họ, tên chỉ được dùng khi mối quan hệ giữa người với người có một mức độ thân mật đủ để dùng đến nó, do hai người cùng quyết định. Ricard không hề gọi sai, nhưng đối với Emily, đó là sự từ chối.

Cô đối với Ricard chỉ là một người có giao thiệp nhưng chẳng gần chẳng xa, chẳng bằng bạn thân, càng chẳng nói tới người nhà.

"Sao anh vẫn còn gọi em như vậy? Bác xem em như con gái, anh không thể gọi tên em sao? Tiểu thư gì chứ..."

Emily lập tức bày tỏ thái độ. Cô không dám kiêu căng trước mặt Ricard, cũng không ngại thể hiện sự yếu ớt bất lực hay mềm mại trước mặt anh. Chỉ cần có thể chiếm được anh, Emily đến cả người cũng gϊếŧ, còn có cái gì không dám làm.

"Tôi cảm thấy như vậy rất tốt."

Ricard nói xong thì nhấc chân rời đi.

Emily cắn môi nắm chặt tay nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn như một hiệp sĩ của anh, bực bội mà không thể nói gì.

Là một người thông minh, lại cũng tìm hiểu rõ tính cách của Ricard, Emily sẽ không hành xử một cách bốc đồng, chọc cho anh chán ghét. Cô là con gái hoàng thân nước Anh, cô chỉ cần là chính cô. Nếu Ricard thông minh, anh sẽ tự biết người thế nào mới thích hợp cho mình, cho gia tộc mình nhất.

Cô chỉ cần đừng làm anh chán ghét mình là được rồi.

Hơn nữa cô cũng không muốn bản thân trở nên hèn mọn trong mắt người khác.



Sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm điều đó.

Phía sau cô càng không phải trống không, việc cô làm, hành vi của cô đều có thể đại biểu cho gia tộc Lawrence. Cô không phải chỉ là Emily Lawrence mà còn là Lady Emily Lawrence*.

*Lady ở phía trước đại biểu cho thân phận quý tộc của Emily. Con gái là Lady, con trai sẽ Là Lord.

...

Cạch.

Cửa phòng bật mở.

Hạ Nhiên trước chưa hết kinh ngạc vì sự hiện đại bởi phương pháp kích hoạt khóa cửa bằng võng mạc và dấu vân tay, đã bị bố trí trong phòng dọa cho cứng đờ ra, nhất thời chưa thể bước chân vào phòng.

Cô hít sâu mấy hơi mới nhấc chân đi vào phòng.

Căn phòng này trong mắt Hạ Nhiên là đã rất lớn so với một phòng ngủ. Đồng thời cô còn nhận ra, căn phòng này chỉ có một người dùng, đó chính là cô.

Một căn phòng ngủ hai mươi lăm mét vuông chỉ có một không gian duy nhất, phòng tắm còn bằng kính, chẳng tính là phòng nữa, nhìn một cái là thấy được hết nội thất bên trong. Một chiếc giường rộng mét tám, dài hai mét, có thể nằm hai người trưởng thành đặt trong góc, bên phải. Một chiếc bàn dài đặt giữa phòng, cách cửa ra vào bốn bước chân. Phòng tắm xa cửa phòng nhất cũng nằm trong góc, giữa nó và giường là một chiếc tủ đồ; Mặt tường còn lại bên cạnh phòng tắm, đối diện cửa ra vào được một tấm rèn che lại. Dựa vào độ sáng của phòng, Hạ Nhiên xác định phía sau tấm rèn là một mặt kính, ánh nắng đang thông qua nó chiếu sáng căn phòng, lại bởi vì tấm rèn mà có phần mờ ảo hơn. Mặt tường sát cửa phòng còn có một chiếc tivi. Hạ Nhiên nghĩ nó chưa chắc là tivi thông thường mà cô đã thấy đâu.

Mọi thứ ở đây đều đang đổi mới nhận thức của cô, khiến cho cô khi nhìn đến cái gì đều không nhịn được mà nghĩ nó không hề tầm thường.

Hạ Nhiên đặt balo trên lưng xuống bàn dài cao đến bụng cô, dài hai mét rưỡi rộng gần một mét, rồi bước đến tấm rèn đang che khuất mặt tường bằng kính kia, trong lòng có chút chờ mong.

Cô có chút tò mò, khu cảnh bên ngoài mặt kính kia là cái gì?

Dãy nhà này nằm ở rìa đỉnh núi, phạm vi ngoài cùng của ngôi trường. Có phải là cô sẽ nhìn thấy...

Soạt!

Hạ Nhiên nắm lấy tấm rèn, kéo nó qua một bên.

Trước mắt cô bừng sáng.

Sáng đến mức Hạ Nhiên phải nghiêng đầu nhắm mắt lại, thích ứng một chút mới lại nhìn ra.

Một khắc mở mắt, tầm nhìn trước mặt cô trở nên thoáng đãng, một vùng trời biển rộng lớn vô ngần, ôm ấp lấy Hạ Nhiên. Ở cái nhìn đầu tiên, cô cảm thấy mình chỉ cần bước ra một bước nhất định sẽ được bầu trời kia ôm lấy.