Vài ngày sau, Đổng Hương Hương vẫn luôn ở trong nhà cùng Hứa mẫu bàn bạc chuyện này. Hứa mẫu nhận ra có gì đó không ổn nên đã tìm Trần Tiểu Anh để cùng nhau thương lượng.
Hiện tại xưởng hạt dưa thuê bốn người hỗ trợ, hầu hết mọi việc đều do Trần Tiểu Anh quản lý. Cô gái này thông minh lanh lợi và dám nghĩ dám làm.
Trần Tiểu Anh nghe xong ý tưởng của Đổng Hương Hương liền cảm thấy có thể thực hiện được. Mặc dù thời đại này mọi thứ đều thuộc về công xã, sở hữu của thôn dân đều được chia nhau, nhưng vẫn có một phần đất đai do chính thôn dân tự quyết định.
Ý của Đổng Hương Hương là không động đến đất công xã mà có thể cho các hộ gia đình trồng hoa hướng dương trên phần đất do họ tự quyết định?
Ba người bàn bạc kỹ lưỡng vài lần, cân nhắc mọi khía cạnh rồi mới đến nhà Trần Tiểu Anh, tìm Hứa Hồng Kỳ và Hứa lão gia tử để trao đổi.
Khi họ đến, nhà không có ai ngoài. Hứa Hồng Kỳ nhận ra Hứa mẫu có chuyện muốn nói nên đã đuổi người nhà ra ngoài sân.
Chờ đến khi trong phòng yên tĩnh, Hứa mẫu mới khách sáo nói cho Hứa Hồng Kỳ biết ý định của họ.
Hứa lão gia tử ngồi trên giường đất, hút thuốc tẩu, không hề lên tiếng, như thể ông đã già yếu và không quan tâm đến chuyện nhà.
Hứa Hồng Kỳ nhìn Hứa mẫu hồi lâu mà không nói gì. Cuối cùng, anh ta chỉ nhàn nhạt nói: "Đất đai là của các hộ gia đình, muốn trồng gì thì trồng, đội chúng tôi cũng không quản."
"Nayf..." Rõ ràng đã bàn bạc kỹ lưỡng ở nhà. Nhưng khi bị Hứa Hồng Kỳ cự tuyệt, Hứa mẫu có chút bối rối, không biết nên nói gì.
"..." Trần Tiểu Anh vốn giỏi ăn nói. Nhưng đây là nhà chồng của cô. Nếu cô nói gì khiến chồng không vui thì về nhà sẽ bị trách móc. Do đó, Trần Tiểu Anh không thể xen vào chuyện này, cô chỉ lén liếc Đổng Hương Hương.
Đổng Hương Hương đang ngồi ở một bên, ôm cháu trai của Hứa Hồng Kỳ, dỗ dành đứa trẻ. Cô là một người trẻ tuổi, hơn nữa sắp đi học, vốn không nên xen vào chuyện này. Nhưng hiện tại, cô không thể mặc kệ.
"Đại gia." Đổng Hương Hương buông đứa trẻ xuống và tiến đến trước mặt Hứa Hồng Kỳ.
Lúc này, ngay cả Hứa lão gia tử cũng không thể nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Đổng Hương Hương. Ông lão chỉ cảm thấy đứa cháu gái này càng ngày càng xinh đẹp, cả người toát lên một vẻ thông minh khó tả, đặc biệt là đôi mắt trong sáng mang theo một sự điềm đạm không nói nên lời.
Hứa Hồng Kỳ thở dài và nói: "Hương Hương, mọi người trong nhà cả, cháu có gì cứ nói thẳng."
"Đại gia, ý mẹ con không phải là bắt ông đi thuyết phục mọi người trong đội. Mẹ con chỉ muốn trước tiên thử tìm người thân trong nhà mình trồng hoa hướng dương trên đất phần trăm. Đến cuối năm, bán hoa, mọi người cùng nhau kiếm tiền. Người thân trong nhà mình cũng có một năm mới tốt đẹp. Nếu chuyện này thành công, sang năm mọi người trong đại đội tự nhiên sẽ biết hoa hướng dương có lợi như thế nào."
"Mẹ con hiện tại đã thuyết phục thím trong nhóm cùng nhau làm việc. Giờ chỉ muốn hỏi xem ông có đồng ý cùng chúng con trồng hoa hướng dương hay không?"
Hứa Hồng Kỳ nghe xong lời của Đổng Hương Hương, không khỏi đánh giá cô bé từ trên xuống dưới. Bỗng nhiên, ông nhận ra rằng Đổng Hương Hương, người luôn âm thầm đi theo Hứa mẫu làm hạt dưa rang, lại là một cô bé thông minh và lanh lợi như vậy.