Còn không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận xem ý nghĩ kia rốt cuộc là cái gì, Cung Dĩ Mạt đã nghiêm túc bịt miệng hắn, hai mắt thoáng nhìn lêи đỉиɦ đầu.
"Có người!"
Bàn tay nàng nho nhỏ mềm mại, mang theo vị thơm ngọt của hỉ bánh, Cung Quyết hơi hơi thất thần, hậu tri hậu giác mới nghe được thanh âm nhỏ vụn trên nóc nhà.
Kia bước chân của mấy người thực nhẹ, lướt như bay liền đột ngột tấn công tới, ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cung Dĩ Mạt nhanh chóng ra tay!
Nàng đem đoản kiếm trong tay bắn ra, trực tiếp bay qua cửa sổ ghim vào ngực một người, một nhát kết đứt hơi thở của hắn, thấy đồng bọn chết, các sát thủ khác đang cho rằng nhiệm vụ này quá đơn giản đột ngột biến sắc!
Cũng không biết thế lực phương nào, lại bảo hộ hoàng tử không được sủng ái này!
Vốn dĩ cho rằng có thể thần không biết quỷ không hay, hiện giờ xem ra sẽ không thực hiện được! Nhanh chóng phá cửa sổ xông vào, ba bốn hắc y nhân ùa tới, mà lúc nhìn thấy ba người một lớn hai nhỏ đứng trước mắt, lại âm thầm giật mình.
Nhưng Cung Quyết lại không cho bọn hắn cơ hội phản ứng, hắn rút ra một thanh kiếm liền đâm tới, mà Cung Dĩ Mạt đẩy Hinh Nhi sang một bên, cũng gia nhập chiến trường.
Hắc y nhân cầm đầu trăm ngàn lần không nghĩ đến, hai đứa nhỏ gầy yếu thế nhưng lại có thân thủ nhanh như vậy đâu!
Nghĩ đến Liễu Hiền phi, mắt hắn lộ ra hung quang! Hiện giờ, con trai của Trấn Tây Vương đang trên đường tới kinh thành, Cửu Điện hạ nếu không chết sẽ không đảm bảo được ngày sau sẽ không lật lại được cái gì, tất sẽ tạo thành uy hϊếp với nương nương cùng điện hạ. Trước mắt cùng lắm chỉ là hai đứa nhỏ, hôm nay, hắn nhất định phải đem hai cái tai họa ngầm này bóp chết từ trong nôi, nếu không hậu hoạn khó lường!
Giao đấu được một lúc, Cung Dĩ Mạt liền cảm thấy tình hình không ổn, người tới thế nhưng đều là cao thủ, hơn nữa từng chiêu từng chiêu đánh tới đều hướng về phía Cung Quyết! Cũng không biết là ai ác độc lại cẩn thận đến như vậy, quyết tâm đẩy một hài tử vào đường chết!
Mà Cung Quyết chưa bao giờ chân chính giao đấu cùng người khác, ban đầu sơ chiến thập phần không thuận, nhưng về sau tìm được cảm giác, thân mình nho nhỏ tung bay, cũng làm ra được một trận chiến uy lực.
Càng là giao thủ, hắc y nhân cầm đầu càng kinh hãi!
Cũng không biết là ai đã dạy hai đứa nhỏ võ công, thế nhưng lợi hại như vậy! Còn đánh tiếp, nhiệm vụ thất bại không hẳn là không thể đi!
Vì thế hắn phát ra một cái ám hiệu, sau đó lại lần nữa cùng Cung Dĩ Mạt giao đấu, tinh thần chuyên chú chưa từng có, thật khó có thể tưởng tượng nổi, một nữ hài mới mười tuổi thế nhưng cùng mình giao chiến lại không rơi vào thế hạ phong!
Nhưng không có quan hệ, hắn đã phóng ám hiệu tập hợpngười khác tới, đêm nay nhất định phải lấy được mạng của hai đứa nhỏ này!
Cung Dĩ Mạt tự nhiên cũng phát hiện ra hành động của đối phương, trong lòng âm thầm sốt ruột, nếu chỉ là mấy người này, nàng tin tưởng mình nhất định có thể bắt lấy, nhưng nếu lại đến thêm mấy người liền khó giải quyết, đúng lúc này nàng liếc mắt một cái, lại thoáng nhìn thấy Cung Quyết đâm bị thương bả vai!
Nàng vội vàng vung kiếm, ngăn hắn tiếp tục tung chiêu, túm áo hắn dùng hết sức lực tung ra ngoài cửa sổ, cũng không quay đầu lại lớn tiếng nói. "Để ta xử lý mấy tên này, Cung Quyết, mau đi tìm Phụ hoàng!"
Đi tìm Phụ hoàng?
Cung Quyết vừa định rút kiếm quyết gϊếŧ cho bằng được, liền nghe thấy thanh âm của Cung Dĩ Mạt, lúc này vết thương một kiếm xuyên qua bả vai hắn đang chảy máu đầm đìa, dù vậy, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ đi tìm nam nhân kia, quản gì sống chết, hắn sẽ không sợ cùng Cung Dĩ Mạt chết chung một chỗ đâu!
Thấy thế, có hắc y nhân cũng muốn trở về nội cung mật báo, lại bị Cung Dĩ Mạt ngăn cản, lại có hắc y nhân từ sau hắn đánh úp lại, Cung Dĩ Mạt nhún người phi thân chắn trước cửa sổ, lấy thân mình trấn giữ, nội bất xuất, ngoại bất nhập! Khuôn mặt nhỏ chăm chú nghiêm túc cùng quyết liệt kia, Cung Quyết trước nay chưa từng thấy qua.
Trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng! Nếu không phải là tình huống nguy cấp vạn phần, hoàng tỷ như thế nào sẽ cậy mạnh đến thế!
Nghĩ vậy, Cung Quyết liền bất chấp tất cả, vội vàng hướng về phía lâu đài nguy nga tráng lệ nhất hoàng cung!
Hoàng tỷ! Ngươi nhất định phải chờ ta! Ta rất nhanh sẽ trở về, rất nhanh!
*
Nơi phồn hoa, tráng lệ nhất hoàng cung chính là là Chiêu Dương điện, nơi ở của Hoàng đế. Lúc này hoàng đế đang đón hoàng tử mới chào đời, đúng là lúc mặt rồng đại hỷ, liền hạ lệnh mở tiệc ba ngày ba đêm, khắp chốn mừng vui.
Xa xa có thể nghe được đàn sáo cùng tiếng cười đùa vui vẻ, ăn uống linh đình, tiếng cụng ly chúc tụng leng keng, cả gian phòng hoa lệ tưng bừng đèn đuốc sáng rực như ban ngày, tạo thành đệ nhất thịnh thế văn chương, cùng lãnh cung biệt viện xa xôi ở ngoại ô hoàng cung đang chìm trong gió tanh mưa máu, người sống ta chết, là khung cảnh đối lập hoàn toàn !
Cung Thịnh hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng ngày ngày sống trong nhung lụa, hắn nhìn qua mới chỉ ngoài ba mươi, mày rậm mắt to, thân dài vai rộng, khí thế oai hùng, đã từng trải qua chiến trường gϊếŧ chóc, biểu tình bễ nghễ, cuồng ngạo. Đây chính là thiên tử, không có người nào dám hoài nghi!
Mà lúc này hắn gối lên đùi một vị phi tần, xung quanh một bên là mỹ nhân vẫy quạt, một bên là mỹ nhân đút rượu, mà chính hắn, lại nhàn hạ nhìn cung nga nhảy múa, biểu tình uể oải, thỉnh thoảng lại ngáp một cái.
Mỹ nhân vẫy quạt hơi hơi mỉm cười, ngọt ngào hỏi. "Bệ hạ mệt mỏi sao?"
Cung Thịnh đối đãi với mỹ nhân luôn là có kiên nhẫn liền thở dài một tiếng. "Chỉ là không thú vị thôi."
Lúc này, không đợi kia mỹ nhân kịp nói cái gì nữa, một đại thái giám râu tóc bạc trắng vội vàng đi tới, ở bên tai hắn cúi đầu nói một câu, làm Đế Vương tôn quý hơi hơi nhướng mày.
"Nga? Ta thế nhưng không nhớ rõ còn có một cái nhi tử." Liền thấp giọng phân phó vài câu.
*
Mà bên kia, cao thủ nội cung nhiều như mây, Cung Quyết căn bản không có khả năng tới gần cung điện trung tâm, mặc dù bởi vì thân phận hoàng tử của hắn, những người đó sẽ không gϊếŧ hắn, nhưng không đại biểu sẽ không làm hắn bị thương.
Đêm đầu xuân lạnh lẽo thấu xương, đối diện Cung Quyết là một đội thị vệ mặc cung bào màu lam! Mặc kệ dàn mũi giáo nhọn hoắt hướng về phía mình, Cung Quyết siết chặt đoản kiếm cầm trong tay, lớn tiếng nói. "Ta là Hoàng tử thứ chín Cửu Quyết, có việc gấp cầu kiến phụ hoàng!"
Đội trưởng đội thị vệ hừ lạnh một tiếng. "Không có lệnh triệu kiến của bệ hạ, bất cứ ai cũng không thể vào!"
Sắc mặt Cung Quyết lạnh lùng, nhưng trong mắt hiện lên một tia nôn nóng. Hắn chỉ cần tưởng tượng đến Cung Dĩ Mạt một mình đang ở lãnh cung đối phó với thích khách, hơn nữa mấy tên thích khách kia vẫn là vì hắn mà đến, tâm tình liền vừa gấp lại hận! Lập tức không nói thêm một lời vô nghĩa, trực tiếp rút kiếm xông lên!
Đám kia thị vệ hiển nhiên không nghĩ tới tiểu hoàng tử đối diện còn là một thân võ nghệ, hơn nữa võ nghệ còn rất cao cường! Bọn họ phụng mệnh ngăn ở nơi này, vội vàng phái một người đi thông báo.
Nhưng điều không nghĩ tới chính là, bọn họ căn bản không ngăn được đối phương!
Một đội mười hai người, ngoại trừ một người rời đi, đồng loạt ra tay đều không phải là đối thủ của Cung Quyết!
Mỗi lần kiếm vung lên, là một lần đổ máu, thị vệ phát giác đối phương căn bản không một chút nương tay, vội dùng mọi khả năng tới ngăn cản, nhưng chênh lệch chính là chênh lệch, trước mặt một Cung Quyết đã không màng sống chết, đội hình liền tan rã, đừng nói là ngăn cản, ngay cả bảo mệnh đều trở nên gian nan vô cùng.
Mà dây dưa đến thời điểm Cung Quyết xuống tay gϊếŧ chết một người, không khí trong nháy mắt đình trệ, sau đó, dần trở nên điên cuồng!
Lúc này bất chấp đối phương có phải hoàng tử hay không, nếu muốn sống, chỉ có liều mạng!
Cảm nhận được vị máu ấm áp bắn lên người, tay Cung Quyết run nhè nhẹ, vốn dĩ không cần hạ sát, nhưng hắn quá nóng nảy, hắn quá sợ hãi, hắn sợ hoàng tỷ sẽ có vạn nhất, cho nên từng chiêu từng chiêu đều là chí mạng!
Chỉ trong chốc lát, một đội thị vệ mười người hắn đã gϊếŧ chết tám người. Ngay trong hoàng cung, trước cửa cung điện của Hoàng đế lại tàn sát thị vệ, quả thực điên cuồng!
Mà chính bản thân hắn cũng bị thương, nửa người toàn máu, cũng không biết là máu của chính hắn, hay của người khác, lúc này nhìn trên mặt đất hoặc là thi thể đã tắt thở, hoặc người bị thương rêи ɾỉ, hắn một mình đứng đó, hơi hơi ngơ ngẩn, dường như đang nằm mơ.
Hắn nhìn tay chính mình, đang cầm chuôi kiếm ngập vết máu, đây là lần đầu tiên hắn gϊếŧ người, đao kiếm cắt qua yết hầu, xúc cảm kia nhè nhẹ vòng vòng dây dưa, khắc đến rõ ràng ở trong đầu hắn.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, tay lại một lần gắt gao cầm đoản kiếm, vội vàng chạy đi.
Thời gian, thời gian nếu có thể trôi chậm lại thật tốt......