Chương 7: Dận Hoàng (2)

Cô biết cô vẫn còn trong giới giải trí, vẫn được xem là một thần tượng khá có tiếng, chỉ tiếc là toàn tiếng xấu.

Ở khϊếp trước, sư môn từng cho các đệ tử tự mình chọn địa điểm ra ngoài rèn luyện, cô cũng đã chọn ở Greene chơi một thời gian.

Greene, trung tâm điện ảnh và truyền hình lớn nhất toàn cầu.

Là nơi các ảnh đế ảnh hậu các nước tụ họp, cũng là nơi tập trung nhiều thiên tài nghệ thuật.

Ti Phù Khuynh khom lưng, nhón chân và eo của mình, phát hiện mềm mại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.

Như vậy mà nói, luyện tập lại lần nữa cũng dễ dàng hơn.

Ngoài sách chuyên ngành, còn có 3 dãy sách lịch sử, phong phú tao nhã.

Tiền thân của Đế quốc Đại Hạ là vương triều Đại Hạ, vương triều Đại Hạ rồi lại tiếp tục dến vương triều Đại Triệu, mấy ngàn năm lịch sử, đều được đặt ở đây.

Ti Phù Khuynh nhướng mày, ngón tay chuẩn xác rơi xuống trên một cuốn sách lịch sử.

Đây là một cuốn truyện ký Hoàng đế.

“Truyện ký về Dận Hoàng.”

Cô đã từng nghe nhị sư huynh nhiều lần nói về đoạn lịch sử huy hoàng nhưng lại ngắn ngủi này.

Dận Hoàng, hoàng đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử vương triều Đại Hạ.

Ông ấy mạnh mẽ hoàn hảo, sát phạt quyết đoán, luôn mang trong mình tấm lòng vì thiên hạ.

Lãnh thổ Đại Hạ trong thời gian ông ấy trị vì được mở rộng nhiều nhất, chinh chiến vạn dặm, đánh lui người man rợ và công quốc Tây lục địa, xóa sạch tứ hải.

Các nước nhỏ lệ thuộc xung quanh, tất cả đều lạy chầu và quy phục.

Vương triều Đại Hạ năm đó uy danh lẫy lừng, làm chấn động dã tâm muốn chiếm cứ lãnh thổ Đại Hạ của tất cả các nước Tây lục địa.

Dận Hoàng, cả một đời của ông đều cống hiến cho triều đại này, không thê không thϊếp, không con không cháu, người kế vị cũng là người trong gia tộc.

Chỉ đáng tiếc từ xưa đến nay anh hùng như mỹ nhân, không để nhân gian thấy đầu bạc, vào năm 23 tuổi ông ấy bị bệnh phối ho ra máu mà chết.

Lúc ông ấy đến chấn động lòng người, lúc ông ấy đi lặng lẽ không ồn ào.

Lúc trước Ti Phù Khuynh cứ nghe nhị sư huynh cảm khái rằng Dận Hoàng chết quá sớm, nếu không, toàn bộ Tây lục địa đều sẽ bị Đại Hạ chiếm lĩnh.

Ông ấy là chiến thần trời sinh, không ai có thể sánh được.

Khi đó cô chỉ nghe qua loa, không nghiêm túc tìm hiểu.

Suy cho cùng ngăn cách thời đại quá lớn, lúc Dận Hoàng chết, mới là năm 436 nông lịch, ông tổ của ông tổ của cô còn chưa ra đời.

Nhưng khi gặp phải cảnh ngộ giống như vậy, sau khi chính bản thân mình bị chết yểu, Ti Phù Khuynh cuối cùng cũng thấy hứng thứ với vị hoàng đế trẻ tuổi này.

Cô có chút xúc động, rút ra quyển “Truyện ký Dận Hoàng.”, bỏ vào trong túi balo.

Lại thu dọn một chút đồ dùng cần thiết, chứng minh thư rồi mới rời khỏi phòng.

Những thứ của Tả gia, cô sẽ không lấy bất cứ thứ gì cả.

Ti Phù Khuynh vừa đi xuống tầng 3 thì đã nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của Tả Tình Nhã, rất rõ ràng.

“Cha, cô ta đột nhiên nhốt con ở ngoài đóng kín cửa phòng, còn động tay động chân với con, cổ tay của con sưng lên rồi.”

“Cha, cô ta dựa vào cái gì mà còn ở lại Tả gia, ông nội cũng đã mất rồi, cô ta cũng nên sớm cút đi.”

Ti Phù Khuynh kéo lại áo khoác, chậm rãi tiếp tục đi xuống.

Sau khi xuống đến tầng 1, quả nhiên nhìn thấy Tả Thiên Phong vừa quay về không lâu.

Vì chuyện của Tả gia gia mà chịu khổ cả một đêm, mắt Tả Thiên Phong đã có quầng thâm, tinh thần cũng rất kém.

Bây giờ lại nghe tiếng than khóc kể khổ của Tả Tình Nhã, càng thêm tức giận, “Bùm” một cái đều muốn nổ tung.

“Đứng lại.” Tả Thiên Phong tức giận đập bàn, lạnh giọng nói: “Đem tất cả mọi thứ trong ba lô ra đây, để xuống.”

Đã không phải người của Tả gia, còn muốn mang đồ của Tả gia đi sao?