Chương 18

Gọi Tư Phù Khuynh là cô, cô ta thật sự coi mình là giáo viên sao?

Nội bộ Truyền thông Thiên Lạc đều biết, Tư Phù Khuynh là vật hy sinh của chương trình . Chỉ cần độ nổi tiếng của chương trình tăng lên, việc Tư Phù Khuynh bị mắng thì liên quan gì đến họ?

Lâm Khánh Nhan không ngờ rằng Tư Phù Khuynh sẽ trực tiếp xung đột với Mục Dã, cô dừng lại: ""Mục Dã, những gì cô Tư nói có thể hơi khó nghe, đừng quá bận tâm.""

Mục Dã rất tôn trọng Lâm Khánh Nhan, nhưng vẫn coi thường Tư Phù Khuynh, ""Tôi nói thẳng, chỉ muốn hỏi cô Tư, tiêu chuẩn để cô cho tôi điểm F là gì?""

Lâm Khánh Nhan không nói nữa, nếu Tư Phù Khuynh đã tự động làm trò hề, cô không ngăn cản.

Đạo diễn và người lập kế hoạch cũng rất sẵn lòng nhìn thấy sự bùng nổ như vậy. Khi giai đoạn thứ hai hoàn thành và phát hành toàn mạng, mức độ phổ biến của chương trình sẽ tiếp tục tăng cao. Điều này là nhờ sự thiếu hiểu biết của Tư Phù Khuynh.

""Cậu, bốn nốt xuống hai quãng, năm nốt xuống một quãng, nốt thứ ba ở đoạn cao trào bị đứt quãng."" Tư Phù Khuynh đập một tờ giấy đầy quãng lên bàn, cười nói: ""Cậu là người phụ trách hát chính, cậu có biết điều quan trọng nhất trong ca hát là hơi thở không? Cậu vẫn hát như thế này? Tại sao cậu có thể nói cậu có thể hát? Tôi là huấn luyện viên, cho cậu F, cậu có ý kiến gì không?" Cô ngồi đó, cuối đuôi mắt giương lên tạo thành một làn gió xuân. Rõ ràng là không có chút hung hăng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bị áp bức.

"......""

Trong phòng thi im lặng một lúc.

Ngay cả Lê Cảnh Thần cũng hơi giật mình, mọi người đều biết năng lực của Tư Phù Khuynh. Lê Cảnh Thần không mong cô đưa ra bất kỳ nhận xét mang tính xây dựng nào, chỉ hy vọng cô sẽ không gây ra rắc rối. Ai ngờ cô có thể trực tiếp nghe được âm vực của từng âm thanh, lại còn nhớ chính xác như vậy. Nếu không học chuyên sâu về âm nhạc, đôi tai sẽ không nhạy cảm như vậy.

Điều bất ngờ hơn nữa là Mục Dã, người đã bị đóng băng toàn thân. Dưới cái nhìn của Tư Phù Khuynh, trên lưng cậu ta không biết từ đâu toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đôi chân có chút yếu ớt: ""Không...không...""

""Không có cũng không sao."" Tư Phù Khuynh cúi đầu, ""Tôi sẽ không nói chi tiết về vũ đạo của cậu, cậu nên tự hiểu đi.""

Sắc mặt Mục Dã lại thay đổi, cậu ta nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Huấn luyện viên thanh nhạc cũng hoàn hồn, thần sắc vẫn còn có chút sững sờ: ""Cô Tư nói đúng, cậu ta đúng là hát mấy nốt trầm đó, âm thanh bị vỡ rất rõ ràng.""

""Tôi cũng nghĩ một thành viên lớp A hát bài hát chủ đề như thế này, nên là F.""

Lê Cảnh Thần lạnh mặt nói: ""F""

Lớp A chỉ có 9 người, yêu cầu đương nhiên hà khắc. Cả ba huấn luyện viên đều cho F, sắc mặt Mục Dã dần tái nhợt. Tiếp theo là màn trình diễn đầu tiên trước công chúng, cậu ta vào lớp F, ngay cả cơ hội biểu diễn bài hát chủ đề cũng không có, cậu ta phải làm sao?

Lâm Khánh Nhan vẫn còn bàng hoàng, cho đến khi người huấn luyện thanh nhạc gọi cô: ""Cô Lâm, cô Lâm, đến lượt cô.""

Cô run rẫy dữ dội, nhận ra mình đã mất bình tĩnh, cô cười và xin lỗi: ""Thật xin lỗi, tôi cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy tôi cũng cho F.""

Bỏ phiếu được nhất trí, xếp hạng cuối cùng của Mục Dã là F, không có ngoại lệ.

Đầu óc Mục Dã ""Ầm"" một tiếng, máu trên mặt toàn bộ biến mất, nét sợ hãi dần dần hiện lên. Kết thúc rồi, cậu ta học lớp F, khả mắt bỏ lỡ buổi ra mắt cao tới 90%. Sao lại như vậy? Mục Dã không biết cậu ta bước ra phòng thi bằng cách nào, cậu ta đang trong cơn mê, sự kiêu ngạo trước đây đã biến mất từ lâu.

Lần đánh giá tiếp theo cũng không khả quan hơn là bao, các thực tập sinh hoặc nhảy quên động tác hoặc đơn giản là quên lời. Tư Phù Khuynh trông có vẻ buồn ngủ, cô cũng không đưa ra bất kỳ bình luận nào nữa. Cho đến khi một thân hình cao gầy bước lên sân khấu. Vì có hàng lông mày sắc nét nên các đường nét trên mặt trở nên rõ ràng. Âm thanh cậu thản nhiên, giới thiệu rất đơn giản: ""Tạ Ngọc, thực tập sinh cá nhân.""

Tạ Ngọc là thực tập sinh cá nhân, không có người quản lý, chứ đừng nói đến hậu đài. Tuy nhiên, cậu ấy quá mạnh, trong cuộc bỏ phiếu đầu tiên, cậu dù đã bị áp chế mà vẫn đứng ở vị trí thứ hai.

Tư Phù Khuynh vẫn bơ phờ.

Tiếng nhạc vang lên, khúc dạo đầu trôi qua, một giọng nam vang lên: ""Giấc mơ trên thế giới này đều dành cho tôi...""

Âm thanh rõ ràng, hơi thở đầy đủ. Tư Phù Khuynh mở mắt ra, ngồi thẳng lên.

Trên sân khấu, chàng trai quỳ xuống, bước đan chéo, bước chuyền, lật người, những động tác khó này đối với cậu ta đều dễ dàng.

""Bùm, bùm""

Mỗi bước cậu ấy nhảy, tất cả đều hoà hợp hoàn hảo với nhịp trống. Cùng với âm thanh của cậu ấy, những đường cong cơ bắp cực kỳ uyển chuyển.

Đây là một bữa tiệc thị giác và thính giác. Tư Phù Khuynh nâng má.

Chà, lần này tốt rồi.

""Bùm""

Tiếng trống cuối cùng hoà vào tiếng nhạc, bước nhảy của Tạ Ngọc cũng dừng lại. Cậu nhìn lên, hơi cúi đầu, vẫn là vẻ thản nhiên: ""Cảm ơn.""

""Nhảy giỏi, hát cũng hay."" Tư Phù Khuynh uể oải cười, ""Tôi cho điểm A, nhưng cậu còn phải cố gắng.""

Huấn luyện viên thanh nhạc tán thành: ""Âm sắc của Tạ Ngọc thật sự rất tốt, tôi cũng cho điểm A.""

Tạ Ngọc nhướng mày, một đôi mắt đen sắc bén, sau khi nhìn chằm chằm Tư Phù Khuynh vài giây, cậu ta mở miệng, giọng điệu nhàn nhã, giống như kiểu lưu manh, đẹp trai phóng đãng: ""Cảm ơn cô Tư, cô Tư thật tốt bụng.""

""Nghiêm cấm quấy rối huấn luyện viên."" Tư Phù Khuynh không hề bị lay động, mà chỉ vẫy vẫy tay, ""Tiếp tục.""

Tạ Ngọc nhún vai, cầm túi đi ra ngoài.

Thí sinh tiếp theo nhanh chóng bước vào, một cuộc biểu diễn mới bắt đầu. Lâm Khánh Nhan nín thở, cô ta hoàn toàn không thể can thiệp vào. Cô ta bóp chai nước suối, một cái óng được phản chiếu dưới hàng mi của cô ta.

***

Buổi sát hạch buổi sáng đã kết thúc, các thí sinh cũng theo nhóm hai ba người đến nhà ăn xếp hàng mua cơm. Không thể phủ nhận, Tạ Ngọc là xuất sắc nhất. Cậu cao và mảnh mai, một đôi chân dài, toàn thân được bao bọc bởi khí chất như xã hội đen, vô cùng kiêu hãnh. Cậu giống như một vị thiếu gia nào đó đến giới giải trí để dạo chơi.

""Anh Tạ, Tư Phù Khuynh hôm nay rất lạ."" Một thiếu niên đi theo phía sau Tạ Ngọc, hạ thấp giọng nói, ""Anh có nghĩ rằng cô ấy đột nhiên giác ngộ hay gì đó không? Cô ấy thậm chí còn biết cả âm vực.""

Những gì xảy ra vào buổi sáng đã lan truyền trong căn cứ huấn luyện. Mục Dã ngày thuờng rất kiêu ngạo, nhưng cậu ta được Truyền thông Thiên Lạc chống lưng, cậu ta còn có quan hệ tốt với Lộc Yếm, ứng cử viên số một cho vị trí C. Bọn họ đành phải tránh né mũi nhọn. Hôm nay, Tư Phù Khuynh không thương tiếc chỉ trích Mục Dã vô dụng, cậu ta cảm thấy cơn giận được xả.

Tạ Ngọc ngẩng đầu: ""Làm sao?""

""Tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất kỳ quái."" Thiếu niên nghi hoặc, ""Nếu cô ấy có thực lực này, vì sao trước kia không biểu hiện ra ngoài.""

Tạ Ngọc xem điện thoại, không đáp lại câu này.

""Nhân tiện..."" Thiếu niên đột nhiên nói lại: ""Anh Tạ, anh có cảm thấy Tư Phù Khuynh trông hơi giống anh không?""

Nghe câu này, Tạ Ngọc nhìn lên. Cậu nhướng mi, cười nửa miệng: ""Cậu nói cái gì?""

""Không, không, không, tôi tuyệt đối không phải có ý chê cậu xấu, tôi cảm thấy khí chất có chút giống, anh biết không, còn có ánh mắt cùng biểu cảm của anh, này, tôi không giải thích được cảm giác đó""

""Nhưng anh nói cô ấy trang điểm đậm như vậy, thật sự sẽ không gây hại cho da sao? Anh Tạ, anh không thắc mắc cô ấy không trang điểm trông như thế nào sao?""

Tạ Ngọc vẻ mặt thờ ơ, liếc sang bên phải.

Tư Phù Khuynh ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, vẫn là kiểu trang điểm sát thủ, nhưng đôi mắt hồ ly của cô rất trong và sáng. Cô vừa ăn vừa đọc sách. Thị lực Tạ Ngọc rất tốt, cậu nhìn thấy tên cuốn sách trong tay cô .

Ở Đại Hạ, ai từng học lịch sử sẽ biết vị hoàng đế trẻ tuổi này. Có thể nói, sự hưng thịnh của Đế quốc Đại Hạ ngày nay không thể tách rời khỏi những thành tựu to lớn của Dận Hoàng trong việc ngăn chặn các gia tộc ngoại lai và bình định thiên hạ.

Dù đã qua đời hơn mười thế kỷ nhưng ông vẫn là đối tượng được nhiều người ngưỡng mộ. Bởi vì mất quá sớm, để lại nhiều tiếc nuối, ông trở thành một ""Bạch nguyệt quang và chu sa"" không thể chạm tới, Dận Hoàng có rất nhiều người hâm mộ lịch sử. Vì vậy, giới giải trí chưa bao giờ dám động đến phim điện ảnh và phim truyền hình liên quan đến Dận Hoàng, nếu có sai sót sẽ bị mắng té tát.

Tạ Ngọc khá ngạc nhiên khi Tư Phù Khuynh đọc sách trong căn tin, cậu không có ý làm quen với Tư Phù Khuynh, nhưng cậu thường nghe những thực tập sinh chế giễu rằng Tư Phù Khuynh thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở.

Nhưng giới giải trí này coi trọng vật chất, nên thật sự không cần bằng cấp gì cả. Tư Phù Khuynh đọc một cách nghiêm túc, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh cô. Cô lật sang trang tiếp theo, cầm một chiếc đùi gà bằng tay phải, cắn một miếng.

Nhìn thấy cảnh này, thiếu niên vô cùng xót xa: ""Anh Tạ, cô ấy là nữ minh tinh, lại dám ăn chân gà uống coca.""

Minh tinh cần giữ gìn vóc dáng nhất, cần kiểm soát chặt chẽ lượng đồ ăn ăn vào, còn hộp cơm của Tư Phù Khuynh chỉ còn sót lại miếng xương gà, lúc này Tư Phù Huynh đột nhiên quay người, chống cằm, nhướng mày: ""Cậu bé nhỏ, cậu đang ghen tôi thân thể gầy yếu, ăn không mập sao?""

Cô dựa vào đó, cười một cách lười biếng, đôi mắt hồ ly cong cong, đáy mắt như có sao rơi. Một nét đẹp kiều diễm, mang theo một chút phong thái tự do.

Người thiếu niên thực sự tức giận, mặt đỏ bừng: ""Rõ ràng là cô...""

Cậu ta cũng lớn hơn cô! Cái gì mà cậu bé nhỏ?

Tạ Ngọc liếc nhìn Tư Phù Khuynh, ánh mắt dò hỏi sâu hơn, nhưng cậu chỉ nhàn nhạt nói hai từ: ""Đi thôi.""

""Anh Tạ, cô ấy nhất định là cố ý."" Thiếu niên vẫn còn đỏ mặt, cậu ta lẩm bẩm: ""Cô ấy ỷ vào việc cô là huấn luyện viên, nên mới bắt nạt tôi."" Cậu ta thậm chí không nghĩ tại sao Tư Phù Khuynh vẫn có thể nghe thấy cậu ta dù cách đó hơn mười mét.

***

Sau kỳ thi xếp lớp thứ hai, đã đến lúc chia nhóm. Mỗi thí sinh sẽ chọn một huấn luyện viên phù hợp với mình và đăng ký, sau đó huấn luyện viên thực hiện lựa chọn ngược lại.

Tư Phù Khuynh thản nhiên nghĩ, cô bây giờ chỉ là một con cá mặn, không biết gì chỉ biết nằm bẹp, có hai người dạy khiêu vũ, xem ra không có ai chọn cô, cô sẽ thoải mái rất nhiều. Cô ngáp một cái, xoay người qua, trước mặt cô là các thí sinh nam đang tập bài hát chủ đề. Hầu hết các thí sinh đều do Lâm Khánh Nhan lãnh đạo, số còn lại được giao cho cô ấy. Một số trình độ kém, một số chưa bao giờ học nhảy, về cơ bản là không có cơ hội ra mắt.

Tư Phù Khuynh một tay vén tóc lên, cười nhìn thiếu niên đang tập luyện trước mặt: ""Chân thấp hơn, nhưng vẫn có tay, giơ cao hơn đi, cậu là khỉ đột sao?""

""Đây và đây.""

Cô bấm vài vị trí: "Nhấc đến vị trí này, xem, làm lại theo tôi.""

Khuôn mặt người thiếu niên lại đỏ bừng, nhưng cậu ta không khuất phục trước uy quyền của Tư Phù Khuynh, làm theo với ánh mắt đau khổ. Hàng chục thí sinh khác cũng nhìn thấy nhưng đều phớt lờ. Đùa à, năng lực của Tư Phù Khuynh quá kém, nếu họ thực sự học hỏi từ cô ấy, họ chắc chắn sẽ bị loại ở vòng sau. Năng lực của Lâm Khánh Nhan mạnh hơn nhiều so với Tư Phù Khuynh. Nếu không phải Lâm Khánh Nhan không thể nhận nhiều thí sinh, sao họ muốn học từ Tư Phù Khuynh chứ? Các thí sinh thậm chí không nhìn Tư Phù Khuynh, sau đó học từ video khiêu vũ của Lâm Khánh Nhan.

Tư Phù Khuynh không định để ý đến nhiều người như vậy, cô hất cằm: ""Cậu tên gì?""

Thiếu niên không vui: ""Hứa Tích Vân.""

""Ồ, Hứa Tích Vân."" Tư Phù Khuynh hất cằm cười nói: ""Mau luyện tập đi, tôi sẽ cho cậu biết giáo viên bắt nạt học sinh là như thế nào.""

Hứa Tích Vân: ""!"

Nhìn nụ cười ""hiền lành"" của Tư Phù Khuynh, cậu ta không dám buông lỏng, lập tức làm theo.

Sau khi nghiên cứu kỹ càng, Hứa Tích Vân lại một mình tập luyện, cậu nhìn những động tác rất chuẩn của mình trong gương, đột nhiên sửng sốt. Hứa Tích Vân theo bản năng nhìn về phía Tư Phù Khuynh, thấy cô vỗ tay: "Một cậu bé dễ dạy dỗ, hơn nữa tư chất của cậu cũng không tệ lắm. Được rồi, cậu tự mình luyện tập đi."

Tư Phù Khuynh ra ngoài nghe điện thoại.

"Tư Phù Khuynh, tôi tới đón cô đi tới nhà tang lễ, cũng đã xin phép cho cô nghỉ hai tiếng." Đầu bên kia điện thoại, Tả Huyền Ngọc nói giọng bình tĩnh: "Xe đã đến rồi, xe đậu bên ngoài tổ chương trình."

Tư Phù Khuynh nhướng mi: "Được."

Tổ chương trình rất khoan dung với cô trong việc xin nghỉ phép, nhưng cô bắt buộc phải có mặt khi ghi hình. Tư Phù Khuynh cũng biết người lập kế hoạch có sự chú ý như thế nào với Truyền thông Thiên Lạc.

Cô nhìn cổ tay phải còn bị quấn băng gạc, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lười biếng: "Chậc." Thật đáng tiếc, cô có một tính xấu, sẽ không để họ làm những gì họ muốn.

Điện thoại lại reo, Tư Phù Khuynh nhìn vào tin nhắn hiện trên màn hình, hơi nhướng mày.

Cô có thể chắc chắn rằng Phụng Tam phải có mối quan hệ rất tốt với Mặc gia ở Trung Châu, nếu không, sẽ không phải là năm 2025 theo lịch âm mà anh ta vẫn sử dụng tin nhắn văn bản.

Chao ôi, đúng là đồ cổ hủ.

[ Phụng Tam: Tư tiểu thư, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, sẽ trở lại vào tối thứ bảy, cô vẫn sẽ kịp dự đám tang của Tả lão gia.]

Tư Phù Khuynh trả lời Ok, lại đặt điện thoại vào trong túi. Bên ngoài căn cứ huấn luyện, một chiếc xe thương mại màu đỏ đỗ bên đường. Tả Huyền Ngọc thấy Tư Phù Khuynh vừa ra ngoài, liền ra hiệu cho cô. Tư Phù Khuynh mở cửa, ngồi vào ghế sau.

Cảnh tượng này tình cờ in sâu vào mắt hai người ở phòng tập nhảy lầu ba.

"Yếm ca, cô ta không phải đã bị đuổi ra khỏi Tả gia sao?" Vẻ mặt Mục Dã âm trầm, "Sao Tả gia lại cử người đến đón cô ta?"

Trong các thế hệ của Tả gia, Tả Huyền Ngọc là người nổi bật nhất, cô ấy là người phụ nữ mạnh mẽ trong lĩnh vực kinh doanh ngay khi còn trẻ, có rất nhiều người ở Lâm Thành ngưỡng mộ cô ấy. Dù sao thì buổi ghi hình cũng được thực hiện ở đây, các gia đình lớn nhỏ ở Lâm Thành đều biết chuyện này.

Có thể nói Tả gia là con rắn độc ở Lâm Thành. Hầu hết các thực tập sinh không phải con nhà giàu, họ không đủ khả năng để xúc phạm những thiếu gia, tiểu thư này. Nếu mối quan hệ giữa Tư Phù Khuynh và Tả gia dịu đi, kế hoạch bôi đen cô ta để tăng độ nổi tiếng của chương trình sẽ diễn ra như thế nào?