Chương 13

Sau lời chia tay đơn giản, mọi người đưa thi thể bà ngoại vào lò đốt.

Nhìn người bà yêu thương mình cả đời dần dần rời xa tầm mắt của mình, Trình Manh cuối cùng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nỗi buồn tràn ngập như một cơn bão dữ dội quét qua cô. Nỗi đau mất đi người thân cuối cùng đã vượt qua niềm vui tái sinh, chiếm lấy Trình Manh.

Người bà cùng mình sống nương tựa vào nhau, người bà tức giận đến dậm chân nhưng lại không nỡ đánh cô một cái, người bà nâng niu cô trong lòng bàn tay và che chở cô như một nàng công chúa. Mãi cho đến lúc này, Trình Mạnh mới chợt nhận ra, kiếp trước, cô luôn cảm thấy mình là công chúa, luôn chờ đợi một hoàng tử đến mang cô cao chạy xa bay, nhưng cô không ngờ rằng sau khi rời khỏi lâu đài mà bà cô đã xây cho cô, cô sẽ không còn là công chúa nữa.

Trên thực tế, rất nhiều người cũng giống như cô, khi còn nhỏ họ luôn cảm thấy chính mình bị cha mẹ hạn chế, họ cảm thấy nếu không phải là cha mẹ khoa tay múa chân thì mình sẽ là người giỏi nhất trong mọi người, nhưng sau khi bước chân vào xã hội bọn họ mới nhận ra rằng thế giới bên ngoài không ngừng có mặt trời mọc, cầu vồng. càng nhiều hơn chính là gió, mưa, sấm sét , mà cái l*иg mà chính mình từng ghét nhất chính là bến cảng mà bố mẹ đã bỏ bao công sức xây dựng cho mình.

Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, tầm nhìn của cô bị một bàn tay to lớn chặn lại. Thân thể Trình Manh bị ép chặt vào l*иg ngực rắn chắc của Cố Thượng Võ. Người đứng đằng sau cô ngay trước khi ngọn lửa xanh bùng lên đã mang người con gái nhỏ bé vào trong phạm vi bảo vệ của mình.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc phả vào mũi, trong lòng Trình Manh lại ấm áp, người đàn ông ngoài lạnh trong nóng này chắc chắn sợ cô đau lòng khi nhìn thấy bà ngoại mình bị lưỡi lửa nhấn chìm! Vì vậy không cần suy nghĩ, cô xoay người ôm lấy vòng eo rắn chắc, vùi đầu thật sâu vào ngực người đàn ông, vì anh muốn bảo vệ cô nên cô có thể yên tâm tiếp nhận sự bảo vệ của anh.

Lần này người đàn ông dường như đã có kinh nghiệm, một tay ấn đầu cô, một tay ấn vào vòng eo thon gọn của cô, ấn chặt cô gái vào ngực mình.

“Đừng sợ!” Người đàn ông lên tiếng an ủi.

“Em không sợ, bởi vì có anh ở đây." Trình Manh nhẹ nhàng nói, nói xong, cô cảm nhận rõ ràng vòng tay của người đàn ông ôm cô chặt hơn.