Chương 11: Em không sợ vì có anh ở đây

Đêm đó, Cố Thượng Võ lần đầu tiên trong cuộc đời hai mươi ba năm của mình bị mất ngủ, vì thái độ của một nha đầu 17 tuổi đối với anh mà mất ngủ.

Cảnh tượng hôm nay cứ tua đi tua lại trước mắt anh như một bộ phim, Cố Thượng Võ cảm giác trong l*иg ngực như có một ngọn lửa thiêu đốt, cào xé tim gan, khiến anh vô cùng khó chịu. Nếu bất cứ ai quen biết anh mà nhìn thấy diện mạo hiện tại của anh họ sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm. Tảng băng lớn Cố, người có khuôn mặt vô cảm, giờ đây đủ loại biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt không ngừng thay đổi, lúc thì mỉm cười mơ hồ, lúc lại cau mày bối rối, có thể nói là biểu tượng cảm xúc tốt nhất của năm.

Mà thủ phạm chính gây ra tất cả những điều này lại ngủ luôn khi đặt đầu xuống gối ở nơi tối mịt.

Đêm đó Trình Manh có một giấc mơ dài.

Trong giấc mơ trời tối đen như mực, chỉ có một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi quay lưng về phía cô, cho dù cô nhìn thế nào dường như cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta. Cuối cùng cô đành phải bỏ cuộc, người đàn ông nói với cô rất nhiều chuyện, nhưng giọng nói lúc to lúc nhỏ, cô nghe không được liền mạch. Nhưng có lẽ cô cũng nghe hiểu, về cơ bản là nói rằng cha của Trình Manh đã từng cứu người đàn ông đó một mạng, vì vậy người đàn ông này đã sử dụng sức mạnh đặc biệt để cho Trình Manh một cơ hội tái sinh, nhưng người đàn ông đó cũng hao hết sinh mệnh của chính mình. Anh ấy đến đây vì nói với Trình Manh rằng mặc dù cô đã được tái sinh nhưng con đường tương lai và kết quả cuộc đời cô sẽ phụ thuộc vào sự lựa chọn của chính cô. Sau khi giải thích xong, người đàn ông liền biến mất.

Trình Manh muốn kêu người đàn ông dừng lại, cô muốn biết cha cô đã cứu mạng ông như thế nào? Ông ta là ai? Nó có liên quan đến sự hy sinh của cha cô không? Nhưng trong mơ, cô có cố gắng thế nào cũng không thể hét lên, cô cố gắng hết sức lại hét cho chính mình tỉnh lại.

Cô đột nhiên mở mắt ngồi dậy, trong phút chốc cửa phòng ngủ bị đẩy ra một cách thô bạo, bóng người nhoáng lên, khuôn mặt lo lắng của Cố Thượng Võ xuất hiện bên cạnh giường Trình Manh.

Một lúc sau, Trình Manh mới phản ứng lại, mở miệng giải thích: “em không sao, chỉ nằm mơ thôi.”

“ Ưm!” Cố Thượng Võ hiển nhiên đã đoán được: “ Ngủ đi!” Tuy rằng nói như vậy, nhưng anh cũng không có ý định rời đi.

Trình Manh nằm ở trên giường, trừng to mắt nhìn anh, một chút buồn ngủ cũng không có.

“ Nhắm mắt lại! Ngủ đi!” Cố Thượng Võ theo thói quen ra lệnh.

Trình Manh bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nũng nịu nói: “ Người ta ngủ không được!”

“ Nhắm mắt lại liền ngủ được rồi.” Người nào đó không hiểu phong tình nói.

“ Nếu không…” Trình Manh nhích người vào trong, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường: “ Anh lên giường cùng em ngủ đi!”